Chương trước
Chương sau
Võ Tông toi đời rồi, ông ta xuống thì cũng chỉ nộp mạng thôi.

Chết chung với Võ Tông dường như cũng không có ý nghĩa gì?

Từ sâu thẳm trong tim, Vũ Bất Bại vẫn khao khát được sống.

Ông ta muốn sống!


“Muốn sống ư? Tiếc là ông không đi được đâu! Bởi vì người thanh niên tóc trắng đã chú ý đến ông rồi”, Tô Minh cười với vẻ châm biếm. Vũ Bất Bại đúng là giả tạo. Nói cho cùng thì cũng là sự ích kỷ thôi. Mạng của mình là trên hết, còn những người khác thì ông ta không quan tâm.

Tiếc thật!

Hy sinh như vậy có ích gì không?

Quả nhiên Vũ Bất Bại hít một hơi thật sâu.

Ông ta cảm nhận được, ông ta bị luồng khí tức khủng khiếp khóa chặt.

Vũ Bất Bại đâu còn do dự được nữa. Ông ta xoay người định bỏ chạy.



Lúc này ông ta đã quên hết, nào là xuống mắt biển hay cùng chung sống chết với Võ Tông.

“Có chạy được không?”, nhưng lúc Vũ Bất Bại vừa xoay người rời đi thì một bóng hình màu trắng đứng trước mặt ông ta, sau đó một cây trường mâu giơ lên và vẫn đang trong tình trạng rỉ máu.

Trên trường mâu là một màu đỏ tươi, khiến người khác thấy ngạt thở.

“Tô Minh! Cứu tôi! Cứu, cứu tôi với”, toàn thân Vũ Bất Bại lạnh băng, máu đông cứng lại. Ông ta theo bản năng nhìn về phía Tô Minh với vẻ cầu xin.

Mặc dù Vũ Bất Bại cũng là Đại Đế, hơn nữa còn là Đại Đế hạ vị tứ chuyển.

Nhưng Vũ Bất Bại biết, mình chắc không đỡ nổi một chiêu của người thanh niên tóc trắng kia.

Nếu muốn được sống thì chỉ có thể dựa vào Tô Minh thôi.

Vũ Bất Bại lên tiếng cầu xin, người thanh niên tóc trắng cũng theo bản năng mà nhìn về phía Tô Minh. Chỉ nhìn một cái mà con ngươi của hắn co lại. Mặc dù hắn không biết và không cảm nhận được thực lực của Tô Minh.

Nhưng điều khủng khiếp nhất chẳng phải là khi mình không cảm nhận ra sao?

“Người anh em! Tôi chỉ đi qua đường xem kịch hay thôi, anh đừng căng thẳng”, Tô Minh cười nói.

“Cảm ơn!”, người thanh niên nghiêm túc nói. Hắn có cảm giác, nếu Tô Minh muốn thì có thể giết chết mình trong tích tắc.

Cũng may…

Tô Minh vẫn còn chút tình người.

“Không…”, một giây sau, người thanh niên tóc trắng vung trường mâu trong tay lên, đâm đơn giản một cái. Đây không phải là thứ mà Vũ Bất Bại có thể chặn lại hay né tránh được. Ông ta tuyệt vọng rống lên một từ…

Trong chớp mắt, ông ta bị đâm xuyên, cái chết tức tưởi, bao gồm cả thần hồn.

“Người anh em! Xin cáo từ!”, Tô Minh cũng cảm thấy hài lòng. Anh tận mắt nhìn thấy Võ Tông và Vũ Bất Bại bị tiêu diệt cũng đủ rồi. Tô Minh cười, thân hình bỗng chốc biến mất.

Anh muốn đến hành cung Đại Đạo.

Đã đến lúc tính sổ với Minh Kiệt…

Cũng đến lúc nắm giữ ý chí Đại Đạo, thiết lập lại đại đạo quả vị và trở thành chủ nhân của thế giới Đại Thiên rồi.



Ở trong phòng thờ tổ của nhà họ Nguyên ở khu vực Hỗn Độn…





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.