Phong Vũ Vân muốn lập tức rời khỏi đây, mang theo Tiểu Mạt, còn có những thị vệ công chúa khác,... ngồi tàu tác chiến nhanh chóng rời đi.
Một khắc cũng không thể lưu lại.
Nếu không, Chiến Uyên cùng Tô Minh sẽ kết thúc.
Cô ta không muốn liên lụy tới anh.
Cũng tuyệt đối không thể.
Nếu không làm sao có thể giải thích với người bạn thân nhất là Tô Ly đây?
Tuy vậy.
Điều khiến Phong Vũ Vân có chết cũng không ngờ tới là…
Cô ta vừa mới đi một bước, bỗng nhiên không hề báo trước, bàn tay trong nháy mắt bị Tô Minh tóm chặt lấy.
Gắt gao giữ chặt lấy.
“Đi cái gì? Nếu công chúa đã tới thế giới Tiểu Thiên, tới Chiến Uyên vậy thì cứ ở lại vui chơi vài ngày. Tôi cảm thấy mình cùng công chúa khá hợp ý nhau đó”, Phong Vũ Vân giật mình ngây người, Tô Minh lại cười nói tiếp: “Huống hồ, tôi rất muốn thử xem có thể mở được khóa ngọc kia của cô hay không, ừm, không phải lừa người đâu, tôi cảm thấy mình thực sự có thể mở ra chiếc khóa ấy”.
“Tô Minh, anh điên rồi à? Hả? Anh điên thật rồi sao?”, thân thể Phong Vũ Vân run lên, đầu tiên là chấn động dữ dội, tiếp đó liền kinh hoàng tột độ, cuối cùng là tức giận…
Tô Minh đang tự tìm cái chết.
Từ đầu đến cuối muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Toi đời rồi.
Hoàn toàn toi đời rồi.
Phong Vũ Vân dường như đã nhìn thấy kết cục của Tô Minh, còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640252/chuong-1872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.