Chương trước
Chương sau
"Mộ Cẩn, cuối cùng em cũng tỉnh", Tô Minh cảm thấy hết sức hết sức may mắn, nếu không phải Mộ Cẩn tỉnh lại và xuất hiện đúng lúc thì Tiêu Nguyệt và Thanh Hòa đã tự bạo rồi!

May thật, chỉ tí tẹo nữa thì...

"Nhưng lão Ngưu và chị Chu Tước...", rồi Tô Minh lại nhớ đến Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm đã tự bạo, chút may mắn và kích động vừa nảy lên trong lòng lập tức biến mất, thay vào đó là cơn giận, sự áy náy cùng sát khí tận trời!


Tô Minh chưa bao giờ cảm thấy muốn giết người như thế.

Tại Chiến Uyên trong thế giới Tiểu Thiên.

"Diệp Mộ Cẩn?", Thẩm Thương Khung nói ra tên của Diệp Mộ Cẩn.

Trong số mọi người ở đây, chắc chỉ có Huyết Vu Hổ, Tiêu Nguyệt, những đệ tử đến từ học viện Tiên Lạc và Thẩm Thương Khung mới biết Diệp Mộ Cẩn. Lúc đó, Diệp Mộ Cẩn tham gia kỳ sát hạch ở học viện Tiên Lạc nhưng vì không muốn giết chết ảo ảnh của người trong lòng mình là Tô Minh nên đã thi rớt. Sau đó, lại có mặt trong bảng nhiệm vụ đuổi giết, mới có chuyện sau này Tô Minh đến và không chết không ngừng với học viện.

Có thể nói, Diệp Mộ Cẩn đã để lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng mọi người ở học viện Tiên Lạc.

"Sao... Sao cô ta lại có thể còn sống chứ? Cô ta đã nhảy xuống vách núi Vấn Thiên thì chẳng phải nên chết dưới đó lâu rồi sao?", Thẩm Thương Khung nuốt nước miếng, lộ ra vẻ mặt kỳ dị, ngơ ngác, chấn động, nhưng lại vô cùng sợ hãi. Bỏ qua chuyện sao Diệp Mộ Cẩn đã chết mà sống lại đi đã, trước mắt, cô ta chính là Đại Đế đó!

Một Đại Đế hàng thật giá thật, cực kỳ trẻ, chỉ mới hơn 20 tuổi thôi.

Vậy thì phải khiến người ta sống sao đây?

Thiên tài? Nếu dùng hai chữ này để miêu tả Diệp Mộ Cẩn thì chắc là đang sỉ nhục cô ta nhỉ?

Sau đó, dưới vô số đôi mắt hoảng sợ, chấn động, không tài nào tin nổi, Diệp Mộ Cẩn đã dẫn theo Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hòa xoay người hạ xuống Chiến Thành.

"Con dâu Diệp Mộ Cẩn, ra mắt bố mẹ!", Diệp Mộ Cẩn đi tới trước mặt Tô Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên, nghiêm túc chào hỏi.

Toàn bộ Chiến Uyên càng trở nên tĩnh lặng, hầu như trong đầu tất cả mọi người đều nghĩ: cái số của Tô Minh nó kiểu gì thế? Vậy mà lại có người yêu xinh đẹp tuyệt trần, trung tình, tình sâu nghĩa nặng, xem nhẹ cái chết, còn yêu nghiệt tới bậc này?

Chẳng phải mọi người đều nói khi khốn khó thì mới thấy rõ lòng nhau sao?

Nhìn Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hòa mà xem, thà chết!

May mà hai cô đều đã được Diệp Mộ Cẩn cứu. Lại quay sang Diệp Một Cẩn, Đại Đế đó!

Chắc phải là Đại Đế trẻ nhất từ trước đến nay ở thế giới Đại Thiên, không đúng, có thể là ở cả nền văn minh Xương ấy chứ!

Dù là Tô Minh, nhưng có thể xứng với cô ta sao? Trong lòng vô số người ở đây đều cảm thấy Tô Minh không xứng! Bởi vì anh có yêu nghiệt đến mấy cũng đã chết! Chết rồi thì chẳng là cái đinh gì! Nhưng dù cho Tô Minh chưa chết thì thực lực mạnh nhất mà anh thể hiện ra ở trong chiến trường Thần Ma cũng chỉ là Bán Đế mà thôi?

Bán Đế và Đại Đế cách nhau như trời với đất.

Rốt cuộc Tô Minh có tài đức và sức hút gì thế?
"Tiểu Minh ở trên trời mà thấy, chắc chắn sẽ rất vui", Tùy Thanh Liên không khỏi bật khóc, vừa kiêu ngạo lại buồn bã, nâng Diệp Mộ Cẩn dậy. Nếu con mình mà chưa chết thì tốt biết bao? Con ơi, nếu con còn sống thì chắc những người phụ nữ vĩ đại ấy và con sẽ rất hạnh phúc nhỉ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.