Phải biết rằng, đến cấp bậc Đại Đế, kể cả là tiến về trước một vòng cũng khó như lên trời, đều cần tiêu hao vô số tài nguyên võ đạo. Đại Đế hạ vị vòng bảy quả thật khủng khiếp khiến người ta ớn lạnh. Nếu như Đại Đế hạ vị vòng bảy muốn thì có thể giết được mấy chục Đại Đế hạ vị vòng hai, vòng ba chăng?
Mấy ông già kia cũng không kém gì, đều là Đại Đế hạ vị vòng năm, vòng sáu. Họ là đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão của tộc Ma Tuyền.
“Từ khi nào mà loài người có yêu nghiệt như này vậy?”, Ma Trăn lẩm bẩm, ánh mắt chấn động.
Nhưng ông ta không sợ hãi. Bởi vì loài người có yêu nghiệt, có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có một mình, còn ở đây là tộc Ma Tuyền, là đại bản doanh của tộc Ma Tuyền cơ mà.
Ở một góc của cung điện đột nhiên xuất hiện một bà lão già nua.
Thoạt nhìn bà ta giống như khúc xương khô, toàn thân toát ra tử khí, mắt trái không có lòng tử, trông rất hãi, còn mắt phải thì toàn màu trắng tinh.
Bà ta chật vật ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, dường như đang nghĩ gì đó.
Sau đó…
“Phụt!”, bà ta đột nhiên nôn ra ngụm máu.
Trên khuôn mặt đó đều là sự kinh ngạc và khó tin.
“Sao mình không nhìn ra vận mệnh của hắn?”, bà lão này chính là thần tế mạng của tộc Ma Tuyền, cũng chính là người phong ấn tất cả ký ức của Quan Khuynh Thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640197/chuong-1817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.