"Mọi người à, muốn xem Linh Điệp múa? Bỏ cái suy nghĩ ấy đi".
"Có suy nghĩ xấu xa với Linh Điệp ư? Tốt nhất tém lại".
"Tính tình của tôi khá là nóng đó".
...
Trong bầu không khí im phăng phắc, Tô Minh rót cho mình ly rượu, uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu, liếc nhìn mọi người trong sảnh tiệc, lạnh nhạt nói.
Bất kể anh là Đại Đế hay là chủng tộc khủng bố nào thì Tô Minh cũng chẳng thèm nể nang gì mà cảnh cáo. Quả thật cực kỳ kiêu ngạo và bá đạo.
"Ực...", Linh Hoành chấn động, không dám tin, hoảng sợ, lo lắng lung lay như muốn ngất xỉu.
Còn Linh Điệp lai run rẩy, suýt nữa ngồi bệt xuống đất, may mà Tô Minh đỡ cô ta: "Linh Điệp, cô cẩn thận chút, đừng ngã".
"Tô Minh, tôi... anh... tôi...", Linh Điệp lắp bắp, cái đầu nhỏ của cô ta như chết máy, nắm chặt lấy cánh tay Tô Minh, vì quá kích động nên không khỏi dùng sức bóp đỏ tay anh.
"Bình tĩnh, mọi thứ đã có tôi", Tô Minh an ủi.
Cùng lúc đó.
"Chàng trai loài người, có phải cậu quá kiêu ngạo rồi không? Đánh bại cậu chủ nhà tôi chỉ trong một quyền quả là rung động đấy, nhưng đó cũng không phải là điều để cậu lên mặt", một giọng nói già nua vang lên, và người lên tiếng là một người đàn ông trung niên có khổ người lớn hơn Phục Yểm, vả lại còn là Đại Đế hàng thật giá thật. Hiển nhiên, ông ta cũng đến từ tộc Ngưỡng Sơn.
Người này tên là Phục Kiếp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640188/chuong-1808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.