Bởi vì quá sợ hãi mà mềm nhũn hai chân, vừa buông ghế nhường chỗ, cả người liền ngã quỵ xuống nền đất, có thể nhìn thấy rõ ràng chân anh ta đang run rẩy.
“Ha ha ha…”, một màn này lại khiến cả cung điện phá lên những tràng cười, thật là thú vị.
Phục Yểm ngồi xuống chỗ vốn dĩ thuộc về Linh Chỉ, nói với Linh Điệp ở bên cạnh: “Rót rượu”.
“Vâng vâng vâng…”, Linh Điệp nhanh chóng rót rượu cho hắn.
Ánh mắt Phục Yểm lại rơi lên người Linh Điệp.
Suồng sã đánh giá từ trên xuống dưới, đầy dục vọng.
Không thèm che giấu.
“Cô hẳn là thánh nữ Linh Điệp của tộc Thanh Yêm? Tiếng lành đồn xa, quả là danh xứng với thực”, Phục Yểm cười hì hì: “Nào, Linh Điệp, cùng bổn công tử uống một ly!”
“Linh… Linh Điệp không… không biết uống rượu”, khuôn mặt Linh Điệp sớm đã tái xanh không còn chút máu, sợ tới nỗi trái tim như đang bị một bàn tay bóp chặt lấy.
“Thiếu chủ Ngưỡng Sơn, con gái tôi một lúc nữa có lẽ còn phải lên sân khấu nhảy múa, quả… quả … quả thực không thể uống rượu”, Linh Hoành khẩn trưởng nói, vì muốn giúp con gái kết thúc đoạn hội thoại này, cũng không màng tới những việc khác nữa, trực tiếp nhắc tới tộc Ma Tuyền.
Điệu múa mà ông ta nói chính là điệu múa Linh Điệp sẽ biểu diễn để góp vui cho hôn lễ của Thánh tử tộc Ma Tuyền.
Vì vậy, không thể uống rượu.
Nếu thiếu chủ Ngưỡng Sơn cậu lại bức ép, vậy chính là không nể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640184/chuong-1804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.