Tộc Ma Tuyền vô cùng náo nhiệt.
Khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ rực, ánh sáng chói lọi.
Trong một tòa nhà cổ xưa, mấy bà lão của tộc Ma Tuyền đang trang điểm cho Quan Khuynh Thành.
Nói là trang điểm nhưng rất đơn giản. Bởi vì Quan Khuynh Thành thật sự quá đẹp, đẹp đến nỗi không cần làm gì cầu kỳ cũng đã đẹp mê hồn rồi.
Quan Khuynh Thành ngồi bên cạnh gương trang điểm, lặng lẽ nhìn mình trong gương, có chút thất thần.
Cô rất muốn nhớ lại ký ức của mình nhưng không nhớ ra nổi.
Bất đắc dĩ, cô quay sang hỏi mấy cô gái đang hầu hạ bên cạnh mình: “Tiểu Cẩm! Tôi và Ma Lại quen nhau từ nhỏ sao?”
Ma Lại chính là Thánh tử tộc Ma Tuyền.
“Vâng! Cô chủ và thánh tử từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã. Cô thuộc loài người, từ nhỏ được tam trưởng lão thu nhận và sống ở tộc Ma Tuyền. Từ nhỏ, tộc Ma Tuyền có rất nhiều người bắt nạt cô nhưng có thánh tử bảo vệ, dần dần cô và thánh tử thân thiết hơn”, Tiểu Cẩm nói, mặt tươi cười và ngưỡng mộ: “Cô chủ! Mối quan hệ của cô và thánh tử rất tốt, trước khi cô mất trí, mỗi ngày đều không bao giờ rời thánh tử nửa bước”.
“Nhưng sao tôi thấy tôi và Ma Lại rất xa lạ?”, Quan Khuynh Thành lẩm bẩm, đây là cảm nhận thật sự của cô.
Cũng chính vì vậy, ngày nào Ma Lại cũng đến tìm và mời cô đi dạo, đi ăn cơm nhưng cô đều từ chối.
Tự sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640174/chuong-1794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.