Dù sao thì cũng vô cùng quái dị.
Tốt nhất là vẫn nên phòng bị, đặc biệt là hiện giờ tộc Thanh Yêm đã yếu dần, không phất lên được nữa.
“Anh không phải là người xấu đấy chứ?”, Linh Điệp có chút lúng túng, lè lưỡi ra, nhìn Tô Minh hỏi.
Ba người con trai trẻ tuổi bên cạnh Linh Điệp cũng cạn lời.
Lẽ nào người ta là người xấu thì người ta sẽ thừa nhận sao?
“Tất nhiên là không rồi!”, Tô Minh rất muốn cười, cảm thấy Linh Điệp đúng là ngây thơ đáng yêu, vui phết.
“Không phải người xấu thì tốt, anh đi cùng tôi về tộc Thanh Yêm đi, chúng tôi có Truyền Tống Trận, đến lúc đó anh muốn về nhà thì có thể dùng nó, sẽ nhanh hơn đấy. Nếu không, anh ở lại hư không này sẽ rất nguy hiểm. Có thể gặp phải đế thú hư không khủng khiếp thậm chí là mộng yểm thú hư không kinh khủng hơn cơ”, Linh Điệp lại nói, rồi làm tư thế mời.
Ba người con trai bên cạnh Linh Điệp lại một lần nữa cạn lời, đầu óc quay cuồng.
Thánh nữ của tôi ơi!
Có thể đừng ngây thơ như vậy được không?
Mời một người lạ đến tộc Thanh Yêm như vậy có tốt không?
“Cảm ơn!”, Tô Minh thấy vui mừng. Có Truyền Tống Trận ư? Mượn nó có thể nhanh chóng về thế giới Đại Thiên rồi.
“Đi nào!”, Linh Điệp nói rồi đến bên cạnh Tô Minh dường như rất tò mò về anh.
Thực tế đúng là như vậy. Sau đó, trên đường đi về tộc Thanh Yêm, thỉnh thoảng Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640170/chuong-1790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.