Chương trước
Chương sau
Đây chính là nguyên nhân.

"Chỉ cần Cổ Dực xác định chiến trường trận đại chiến với Tô Minh ở chỗ khe nứt này, thực lực của Cổ Dực quả thực đáng kinh hãi, nếu như có thể động dụng cả sự hỗ trợ của Vu Nguyên mà tộc Cổ Ma ban cho, động dụng cả Vu Thần Đăng và Vu Thần Pháp Tương chí bảo của tộc Cổ Ma thì gần như là trở nên bất bại", Đạm Đài Chân Thương không kiềm chế được siết chặt nắm tay lại, tiếp tục nói: "Thậm chí, dưới tình huống động dụng Vu Thần Đăng thì thần hồn nữ tử bên cạnh cậu Tô đó có lẽ cũng không thể ra tay. Vu Thần Đăng là vật chí bảo hiếm có, có khả năng khống chế cực lớn đối với riêng thần hồn!"

Quả nhiên.


Ngay sau đó đám người Độc Cô Nguyên bắt đầu đánh lên cửa trận pháp cửa động số 5.

Nhưng có đánh thế nào, đều không khác biệt.

Vẫn là không mở ra được.

Sau một hồi lâu.

Tiền Sơn Sơn có chút nhụt chí.

"Tiền bối, khiến anh thất vọng rồi, chúng tôi hình như không mở được cửa trận pháp này", Tiền Sơn Sơn vừa cay đắng vừa áy náy nói, cảm thấy có lỗi với Cổ Dực. Dù sao, Cổ Dực đã tiêu tốn nhiều lực khí như vậy để đưa bọn họ tới đây.

"Thực lực của các cậu chỉ còn kém một chút nữa thôi, chi bằng, các cậu ở lại đây tu luyện, có bổn tọa hướng dẫn ước chừng chỉ cần mấy ngàn năm, thực lực của các cậu có lẽ sẽ mở được trận pháp cửa động số 5 này", Cổ Dực lên tiếng.

Cái gì mở không ra chứ?

Cửa trận pháp này rõ ràng là ý niệm của hắn ta. Chính là do hắn ta khống chế.

"Mấy ngàn năm?", sắc mặt của đám người Tiền Sơn Sơn liền tỏ ra khổ sở.

Mấy ngàn năm thì quá lâu! Bọn họ còn phải quay về gia tộc ở vực Hỗn Độn nữa.

Bọn họ ra ngoài, thời gian chuẩn bị nhiều nhất chỉ mấy trăm năm, mấy ngàn năm thật sự không được.

"Xem ra, chỉ đành từ bỏ bảo bối trong động này thôi", Độc Cô Nguyên mở miệng nói, mặc dù trong lòng cũng rất tiếc.

"Việc này...", Tiền Sơn Sơn có chút không muốn, nhưng lại không biết nên làm thế nào.

"Nói cho cùng, bốn người các cô cậu chỉ còn thiếu chút thực lực nữa, nếu như có thể tìm thêm được một trợ thủ nữa thì có lẽ sẽ được đấy", Cổ Dực nói thầm một câu.

Nói là nói thầm, chứ trên thực tế đây mới là mục đích lớn nhất!

Đúng.

Gợi mở cho đám Độc Cô Nguyên rằng bọn họ cần người trợ giúp.

"Trợ thủ?", quả nhiên, người đầu tiên trong đầu Độc Cô Nguyên nghĩ đến chính là Tô Minh: "Tô Minh!"
"Có Tô Minh thì có lẽ có thể dễ dàng mở được cửa động này, nhưng có Tô Minh ở đây thì chúng ta còn có thể lấy được bảo bối trong động ư?", Vương Thừa Dịch có vẻ không muốn, mặc dù rất kính nể Tô Minh, nhưng liên quan đến đồ tốt và bảo bối thì quả thực không nỡ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.