Chương trước
Chương sau
“Đạm Đài Vô Tình, cô vì thằng nhãi đó mà muốn phủ nhận đôi dị đồng của chính mình sao? Thằng nhãi đó thì có gì tốt? Sao có thể so được với tộc Dị Đồng chứ? Đạm Đài Vô Tình, cô làm thế là quên đi gốc gác của bản thân đấy!”, Tử Diệu nổi giận đến mức thở hổn hển, khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo, vừa oán độc lại vừa hoảng sợ, cứ thế gầm to.

“Trấn!”, Cùng lúc đó, Tô Minh bỗng bật thốt ra một chữ này.

Nhất thời…


Câu nói chấm dứt bằng chữ “Hưu”.

Tựa như núi Thần Ma vậy!

Trấn áp tới cực điểm!

Ăn mòn tới cực điểm!

Tất thảy vạn vật đều ngừng nghỉ.

“Không!”, Tử Diệu giãy dụa và gào thét như kẻ điên nhưng rồi nhanh chóng hóa thành một đám sương mù đỏ.

“Tô Minh, giết luôn cả bà già kia đi, bằng không, nếu để bà ta quay về tộc Dị Đồng thì chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách kéo cả tộc Dị Đồng tới đây trả thù chúng ta!”, Đạm Đài Vô Tình nghiêm túc nói.

“Đạm Đài Vô Tình! Cô đúng là đồ chết tiệt! Đáng chết!”, Tử Bình oán độc gào thét.

Trong khoảng thời gian này, bà ta và Tử Diệu vẫn luôn đi theo Đạm Đài Vô Tình, đã trợ giúp cô ta không ít việc.

Đồng thời cũng tỏ rõ thiện ý hết mức.

Càng huống chi, bọn họ vốn là người của tộc Dị Đồng.

Cô ta có cần phải tuyệt tình đến mức đó chỉ vì một gã đàn ông không?

“Bà ta chẳng qua cũng chỉ là một mảnh thần hồn phân ra mà thôi, giết hay không giết cũng chẳng khác biệt gì!”, Tô Minh cất tiếng, nhìn lướt qua Tử Bình, bà già trung niên này không hề đơn giản chút nào.

“Ha ha ha ha… Tô Minh, nhãn lực tốt đấy, ít nhất thì cũng tốt hơn con tiện nhân Đạm Đài Vô Tình kia!”, Tử Bình cười ha hả, oán độc nhìn chằm chằm Đạm Đài Vô Tình bằng ánh mắt trào phúng: “Đạm Đài Vô Tình, cô cứ chờ đợi bị tộc Dị Đồng trả thù đi. Nếu đã không bằng lòng làm tộc trưởng của tộc Dị Đồng, vậy cô chẳng xứng đáng có được đôi mắt kia. Đạm Đài Vô Tình, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi. Ngày đó, Tử Bình ta nhất định sẽ tự tay cướp đi đôi mắt của cô!”

“Xoẹt!”

Dù rằng giết cũng không có ý nghĩa gì, nhưng Tô Minh vẫn giơ tay chỉ ‘xoẹt’ một phát.

Biến Tử Bình thành tro bụi.

Bởi vì bà ta quá lắm mồm!

“Tô Minh, xin lỗi, bởi vì em mà tộc Dị Đồng…”, Đạm Đài Vô Tình nhỏ giọng nói với vẻ áy náy.

Bởi vì cô ta mà Tô Minh lại rước thêm kẻ thù.
“Lỗi lầm gì chứ! Kẻ thù của anh nhiều lắm, có thêm tộc Dị Đồng cũng chẳng sao, mà bớt đi tộc Dị Đồng cũng chẳng ít đi mấy!”, Tô Minh cười xòa, tỏ vẻ không để bụng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.