Tư Đồ Phụng đã chết, Tư Đồ Nhung cũng đã chết, Tư Đồ Chính Trú cũng không dám có một chút căm thù hay sát ý nào cả, hắn ta đang nằm rạp trên mặt đất! Run rẩy!
“Nhóc Tô, đường của mình thì phải tự mình đi, chú Tống mong rằng sẽ sớm được gặp cậu ở học viện Hỗn Độn”, Tống Xạ Sơn đột nhiên mở miệng.
Sau đó.
Ông ta trực tiếp biến mất.
Nhưng trước mặt Tô Minh lại có một cái nhẫn đang lơ lửng.
“Cái nhẫn này xem như quà gặp mặt của chú Tống dành cho cậu”, giọng nói của Tống Xạ Sơn truyền đến bên tai Tô Minh, đồng thời Tống Xạ Sơn cũng nghiêm túc nói thêm: “Bên trên tạm thời sẽ không dám tự mình ra tay đối phó với cậu, trước khi cậu đến Thành Đế Chứng Đạo cũng sẽ như thế, học viện Hỗn Độn không thể ra mặt giúp cậu được, tất cả đều phải dựa vào chính cậu. Mặt khác, vừa rồi có một âm thanh cảnh cáo tôi, chắc hẳn âm thanh đó đến vì thiên nữ Tạo Hóa tiền bối”.
Cái gì?
Ánh mắt Tô Minh trở nên độc ác.
Cùng lúc đó.
“Còn nhiều nhất là năm năm”, thiên nữ Tạo Hóa cũng mở miệng nói, Tống Xạ Sơn bị cảnh cáo, đương nhiên cô ấy cũng cảm nhận được đôi mắt đến từ bên ngoài hàng tỷ nền văn minh: “Nhóc Tô, trong vòng năm năm, nếu anh không thể hoàn toàn khai phá hết kho tàng huyết mạch của anh...”
Thiên nữ Tạo Hóa thở dài.
Có lẽ một hy vọng duy nhất chính là ngay cả bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640103/chuong-1723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.