Tư Đồ Phụng đã như vậy thì nói gì đến những người khác.
Dì Dương cũng không dám tin vào mắt mình.
Độc Cô Nguyên thì kích động đến nỗi trán toát mồ hôi, trong lòng đều là nỗi kinh hoàng.
Còn Tư Đồ Nhung thì mềm nhũn người ra, đứng cũng không vững.
“Nhường anh một chiêu mà anh không tranh thủ, tiếp theo thì đến lượt tôi đoạt mạng em trai của anh rồi”, Tô Minh lên tiếng nói. Trong lúc nói anh còn đặc biệt nhìn về phía Tư Đồ Nhung đang mềm nhũn trên đất: “Lúc ở trên tàu con thoi tác chiến tôi đã cảnh cáo anh là, đừng trêu vào tôi, nếu không thì tôi sẽ giết anh nhưng anh lại không tin, haiz…”.
“Ông Trú! Ông Trú!”, một lát sau Tư Đồ Phụng đột nhiên hét lớn.
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một ông lão đầu trọc, lông mày dài.
Ông ta một bước đã bước ra bên ngoài rồi đi đến trước mặt Tư Đồ Phụng và Tư Đồ Nhung.
Ông ta là người bảo vệ của Tư Đồ Phụng, tên là Tư Đồ Chính Trú, là một vị trưởng lão của nhà Tư Đồ, bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh Tư Đồ Phụng.
“Chàng trai! Cậu thắng rồi! Nhưng hai hậu thế của nhà Tư Đồ không thể chết ở đây được, nếu không thì không dễ ăn nói với nhà Tư Đồ, cậu cũng thế. Ý chí Đại Đạo ở thế giới các cậu càng khó ăn nói với nhà Tư Đồ”, Tư Đồ Chính Trú nhìn Tô Minh, nói.
“Đúng là cách nói quen thuộc”, Tô Minh cười, bất đắc dĩ nói: “Đánh bại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640086/chuong-1706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.