Chương trước
Chương sau
Tô Minh không khỏi bật cười, xinh đẹp hoàn mỹ tựa như nàng tiên bước ra từ trong tranh, vậy mà lại còn có thể làm nũng, con mẹ nó ai chịu nổi!

Chu Kình đứng cạnh thấy thế, ghen ghét đến nỗi đỏ cả mắt.

Dáng vẻ lúc này của Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh chính là đang ve vãn nhau!

Ngay cả hàng tỷ con người có mặt ở đây cũng ngơ ngác, hâm mộ muốn chết.

Thất công chúa Đạm Đài Vô Tình được công nhận là nữ thần tuyệt sắc cũng sẽ làm nũng!

Không nhìn thấy tận mắt thì ai mà dám tin chứ?

"Được rồi, ngoan, anh thử xem sao, biết đâu có thể lập nên kỷ lục thì sao?", Tô Minh vỗ lên trán Đạm Đài Vô Tình nói, rồi đi về phía đá thần Bất Tử.

"Anh... Tô Minh, tức chết em mà!", Đạm Đài Vô Tình vậy mà còn học được việc giậm chân.


Chu Kình kích động, sập bẫy rồi!

"Tự mình muốn bẽ mặt, cũng chẳng trách được ai!", Chu Kình kích động siết chặt nắm tay.

Có lẽ, hắn sẽ nhanh chóng tỏa sáng lại thôi!

Khi Tô Minh đi đến trước đá thần Bất Tử, tức thì cả 10 tỷ con người có mặt ở đây đều nín thở, vừa tò mò lại mong đợi.

Ngay sau đó, Tô Minh cũng không chuẩn bị gì, trông rất vội vàng, bỗng giơ nắm tay lên, đấm một phát xuống!

Một quyền này đã được anh sử dụng 2 tỷ sức mạnh, kết hợp với không gian thần thông "Thôi Động", nên lực công kích đã tăng lên đến tận 6 tỷ, rồi còn bỏ thêm kiếm ý khiến nắm tay càng thêm đáng sợ. Còn những cái khác thì lại không được anh dùng tới.

Khi nắm tay đập xuống, Tô Minh rõ ràng cảm giác được trên đá thần Bất Tử như xuất hiện một lớp màng ngăn cách, xô đẩy, đánh bật lại. Nhưng, nó chỉ xuất hiện trong nháy mắt, còn chưa tới 0.01 giây. Sau đó, đá thần Bất Tử bỗng chốc sợ hãi, kính cẩn, rút mọi sự chống cự...

"Lạ nhỉ?", Tô Minh nghĩ bụng.

"Ban đầu, đá thần Bất Tử chống cự là vì anh là người ngoài, sau đó hoảng sợ, kính cẩn là vì cảm giác được khí tức của kho tàng huyết mạch trên người anh", Thiên nữ Tạo Hóa mở miệng.

Cùng lúc đó.

"Đùng..."

Đá thần Bất Tử run lên, một quyền ấn in lên nó.

Quyền ấn phát ra ánh sáng hàng tỷ mét, đỏ đen đan xen len lỏi như có hồn. Sau đó, những quyền ấn khác trên đá thần Bất Tử đều tối đi!
Bao gồm cả nắm đấm của Chu Kình đều xám xịt đến mức có thể phong hóa trôi dạt bất cứ lúc nào.

Quyền ấn của Tô Minh trên đá thần Bất Tử lúc này chính là một vầng mặt trời, những quyền ấn khác nhiều nhất cũng chỉ là những vì sao vây quanh.

“Tại sao lại như vậy????”, Chu Kình nghiến răng cắn lợi gằn lên một tiếng, đôi mắt đỏ tím như máu vốn đã tràn ngập đố kỵ nay như sắp xanh đen, khí tức toàn thân giống như có dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma.

“Tên biến thái siêu cấp vô địch kia đến thế giới này chính là để đả kích người khác chăng?”, Đạm Đài Vô Tình lẩm bẩm một câu, có chút hồn bay phách lạc cùng choáng váng.

Cô ta từng nghĩ ngộ lỡ quyền ấn mà Tô Minh lưu lại trên đá thần Bất Tử cũng có thể tạo nên kỳ tích thì sao?

Nhưng cũng không ngờ rằng không chỉ tạo ra phép màu mà còn khoa trương như vậy!

“Tốt! Tốt! Tốt!!!”, Đạm Đài Chân Thương nói liền ba câu tốt, ông ta kích động đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng run rẩy, hai tay bất giác siết chặt nắm đấm.

Hàng chục tỷ người đang có mặt có thể tưởng tượng được.

Cùng lúc đó.

“Cậu Tô, Chu mỗ chịu thua!”, Chu Kình cách đó không xa bỗng nhiên bước tới, trên mặt treo nụ cười cùng vẻ kính phục, khi đến trước mặt Tô Minh thái độ cũng vô cùng nhún nhường, khẽ vái chào.

Một màn này đều rơi vào vào trong mắt hàng chục tỷ người đang có mặt, trong lòng họ đều vương chút phức tạp.

Chu Kình, một thế hệ yêu nghiệt tuyệt thế.

Lại cũng có một ngày tâm phục khẩu phục?

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai cũng không dám tin.

“Ngược lại còn cứu được”, Đạm Đài Chân Thương lặng lẽ nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên chút tự tin, không bị lòng ghen tị che mờ hai mắt, vẫn còn tương lai.

Trái lại đôi mắt đẹp của Đạm Đài Vô Tình lại lập lòe, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Mà Tô Minh lúc này.

Hờ hững nhìn chằm chằm vào Chu Kình!!!

Chu Kình đã nằm trong danh sách phải chết của anh.

Không còn bất kỳ nghi ngờ nào nữa.

“Hạ độc? Mặc dù Huyễn Độc Châm này im hơi lặng tiếng, không màu không mùi quả thực khá khó tin, đúng là thủ đoạn tốt, châm độc tốt, đáng tiếc, có kho tàng huyết mạch ở đây, tôi bách độc bất xâm!”, Tô Minh trong lòng thầm nghĩ.

Huống hồ bản thân anh còn là một thần y.

Cho dù không có kho tàng huyết mạch, Chu Kình muốn hạ độc trước mặt anh cũng đúng là một chuyện nực cười.

Trên thực tế, khi Chu Kình bước tới với ý cười đầy mặt, lấy lòng, kính phục, thậm chí khom lưng cúi chào, Tô Minh liền biết là có điều gian trá ở đây.

“Chu Kình, anh có thể lưu lại di ngôn rồi”, Tô Minh lạnh nhạt nói.

Lời này vừa nói ra.

Những người khác còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra?

Cả người Chu Kình lại run lên, trong lòng lạnh lẽo.

Nỗi sợ hãi như nghẹt thở đến cực điểm tập kích vào trái tim hắn.

Cũng chính khoảnh khắc này.

Bỗng nhiên.

Bóng dáng của một bà lão bất ngờ hạ xuống.

Xuất hiện bên cạnh Chu Kình.

Bà lão đó tóc bạc phơ, khoác trên mình áo dài màu xám nhạt, vóc dáng thấp bé, nhưng chẳng hề còng lưng, cũng không chống gậy, tay không tấc sắt mà tới.

Điểm tương đối đặc biệt của bà ta nằm ở các ngón tay, bàn tay phải vậy mà có tám ngón.

Khuôn mặt thì sần sùi giống như vỏ cây hòe.

Trên người bà ta tỏa ra tử khí của năm tháng bất tận, xem ra giống như tuổi thọ không còn quá nhiều nữa.
Cũng đúng, bà lão đó cũng đã hàng trăm triệu tuổi, quá già rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.