Chương trước
Chương sau
Khu vực Hỗn Độn chẳng phải là thế giới võ đạo mạnh nhất trong nền văn minh Xương sao?

Lẽ nào tộc Ma Tuyền còn mạnh hơn cả nền văn minh Xương?

“Tộc Ma Tuyền là tộc rất đặc biệt, không phải là sản vật di truyền của nền văn minh nào cả, ngược lại giống như một người ngao du ở hư không vậy. Có thể tộc Ma Tuyền kỷ nguyên này thì ở nền văn minh Xương nhưng kỷ nguyên sau lại ở một nền văn minh khác, không có nơi xác định. Nhưng tộc Ma Tuyền rất mạnh. Sức mạnh của nó không phải là mạnh bình thường mà rất quái dị, khiến người khác phải kiêng kị, có chết cũng không dám dây vào. Tộc Ma Tuyền có thể thông qua ảo giác và giấc mộng xâm chiếm vào tâm ý và tâm cảnh của tu giả võ đạo khiến người đó nảy sinh ra ma ý rồi nhanh chóng chìm vào ma đạo, thậm chí từ đó mất đi cơ hội lục đạo luân hồi và đến đời sau. Cũng chính vì đặc thù như vậy nên không có ai dám dây vào tộc Ma Tuyền cả”.


Tô Minh nghe thấy vậy thì gật đầu, anh đã nhớ kỹ tộc Ma Tuyền này, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Hình như lai lịch của Quan Khuynh Thành khá phức tạp và khó tưởng tượng.

Không chỉ có Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm, hơn nữa trực giác nói cho anh biết, ngay cả ý chí Đại Đạo cũng kiêng kị Quan Khuynh Thành. Hiện giờ Quan Khuynh Thành lại có sư tôn là cường giả ở tộc Ma Tuyền nữa.

“Tô Minh! Đừng nghĩ nhiều nữa, việc anh cần làm là biến mình thật mạnh, thật thật mạnh”.

Tô Minh gật đầu rồi lấy lại tinh thần.

Anh đột nhiên ôm chặt đầu của Quan Khuynh Thành rồi hôn lên trán cô ta một cái, nói: “Khuynh Thành! Chú ý an toàn nhé”.

Sắc mặt Quan Khuynh Thành đỏ ửng nhưng lại cảm thấy ngọt ngào.

Cô ta lưỡng lự một lát rồi biến mất.

“Thực lực vẫn chưa đủ!”, Tô Minh nắm chặt nắm đấm.

Thực lực mạnh lên càng nhanh thì càng cảm thấy thời gian cấp bách. Anh càng cảm thấy mình phải mạnh hơn nữa.

“Tô Minh! Tôi có thể mời anh đến hoàng triều Bất Tử không?”, đúng lúc này, Đạm Đài Vô Tình đi đến bên cạnh Tô Minh, nói.

“Tất nhiên là được”, Tô Minh không do dự mà gật đầu.

Trước đó, mặc dù nhận thức của anh trong huyết sắc không gian nhưng anh vẫn ngầm biết được những chuyện ở thế giới bên ngoài.

Trong lúc nguy hiểm nhất, Đạm Đài Vô Tình đã tiêu tốn một bảo vật đỉnh cấp và cũng chắn ở trước mặt Tô Minh. Đây là điều mà anh không thể ngờ tới và cũng đã ghi nhớ trong lòng.

“Sẽ không làm anh thất vọng đâu! Đợi lúc anh quay về thì có thể đường đường chính chính tiêu diệt tộc Côn Hỗn Độn và cả học viện Tiên Lạc nữa”, giọng nói Đạm Đài Vô Tình đầy vẻ thần bí.

“Ố?”, Tô Minh ngạc nhiên và cũng có chút mong đợi.

Nói thật lòng thì Đạm Đài Vô Tình cũng khiến anh khó lòng nhìn thấu.

Đúng lúc này, đột nhiên Tô Minh ra tay.

Anh ngay lập tức khóa chặt Phượng Nguyên đang định bỏ chạy.
“Thánh nữ tộc Phượng Hoàng? Tôi bảo đảm là sẽ không giết cô dễ dàng như này, tôi sẽ khiến cô cảm nhận nỗi đau ‘sung sướng’ nhất của nhân gian”, Tô Minh nói từng câu từng chữ, sau đó châm kim xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.