Chương trước
Chương sau
Tô Minh rõ ràng cảm giác được lúc này máu thịt, kinh mạch, chân khí... đều đang điên cuồng tinh lọc, tăng vọt.

Cả người anh nóng rực dữ dội như bị đốt cháy.


Giờ đây, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Tô Minh đứng sững tại chỗ. Nhưng thực tế, vì kho tàng huyết mạch bỗng dưng bùng nổ nên anh mới chìm trong một không gian kỳ lạ. Không hiểu sao, tư duy, suy nghĩ của Tô Minh chợt bước vào một thế giới đầy máu.

Thoáng chốc, kích thứ ba đã đâm tới trước mặt Tô Minh.

Trong giây phút ấy, mũi kích lại... lại... lại lập tức tan rã biến mất trước mặt Tô Minh. Anh vẫn lành lặn đứng nguyên tại chỗ một cách quái dị, cực kỳ khó hiểu, khiến tất cả mọi người ngơ ngác, cảm giác như gặp quỷ.

Ngay cả Đế Côn Đằng cũng không khỏi khẽ cau mày.

"Kho tàng huyết mạch bùng nổ, tự động ngăn cản tất cả mọi đòn tấn công", Thiên nữ Tạo Hóa có chút phấn khích lẩm bẩm. Kho tàng huyết mạch mà cả cô ta cũng không nhìn thấu lại đơn giản như vậy. Thế mà lại bị kích thích bùng nổ? Hay! Điều này chẳng khác gì một cơ hội trời cho với nhóc Tô. Đúng là phải cảm ơn Đế Côn Đằng đến từ vực Hỗn Độn kia một tiếng rồi.

"Hừ, giả thần giả quỷ", Đế Côn Đằng hừ lạnh, rồi bỗng giơ trường kích trong tay lên đâm ra.

Nhưng lúc này, cơ thể mềm mại của Đạm Đài Vô Tình nhoáng lên, chắn trước mặt Tô Minh. Cô ta không kịp chặn lại kích thứ ba ban nãy cho Tô Minh, nhưng may mà không biết sao, Tô Minh lại ngăn cản được một cách kỳ lạ. Còn kích thứ tư này, cô ta chắc chắn sẽ chặn lại giúp Tô Minh. Chứ không lẽ nào mặc nó đâm tới, rồi thử cái xác suất xuất hiện chuyện tự động ngăn cản như ban nãy ư?



"Thiên tài vực Hỗn Độn? Nực cười thật! Lợi dụng người khác chưa kịp chuẩn bị rồi đánh lén hả? Giờ đây rõ ràng huyết mạch và kinh mạch của Tô Minh đã xảy ra chuyện, không thể đánh với anh được nữa. Lúc này anh ra tay, chẳng phải là quá bỉ ổi? Lẽ nào đây là thiên tài của tộc Đế Côn trong vực Hỗn Độn ở Thượng giới?", Đạm Đài Vô Tình nhìn Đế Côn Đằng, lạnh lùng nói.

Cô ta vừa nói, rồi chợt giơ cánh tay trắng nõn thon thả lên, gỡ cây trâm cài tóc xuống. Cây trâm bảy màu kia bỗng tỏa sáng lấp lánh trước mắt mọi người. Rồi hòa tan, biến mất, trở thành một bức tường bảy màu, chắn trước mặt...

Keng!

Chặn lại kích thứ tư của Đế Côn Đằng. Nhưng vì mũi kích quá mạnh nên bức tường bảy màu kia cũng vỡ vụn.

Cảnh ấy khiến đôi mắt Đạm Đài Vô Tình ánh lên vẻ kiêng kỵ, chỉ có cô ta mới biết, cây trâm cài tóc kia là một Chí Bảo có cấp bậc như thế nào! Vậy mà lại chỉ cản được một lần?

Có điều, dù là thế, cô ta vẫn không tránh ra.

"Cô rất đẹp, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đó cũng không phải là điều để cô xấc láo, tránh ra! Không thì, tôi sẽ giết cô trước!", Đế Côn Đằng liếc Đạm Đài Vô Tình một cái, lạnh lùng quát.


s


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.