Chương trước
Chương sau
Cực kỳ cay đắng.

Trong lòng chỉ cảm thấy có lỗi với tổ tông.

Có lỗi với liệt tổ liệt tông.


Nhưng cô ta có thể làm gì?

"Đương nhiên, nếu như cô không muốn thì cũng không sao, tôi có thể đích thân tới nhà họ Nhan mời người nhà họ Nhan cô tới giúp", Chu Tiến nói, sát ý trong giọng nói không hề che giấu.

Con ngươi của Nhan Sở Ngọc co rút lại, cô ta nghe ra được sự uy hiếp trong lời nói của Chu Tiến, chỉ cần mấy người trước mặt đây đích thân tới nhà họ Nhan, có thể nhà họ Nhan sẽ chết không ít người.

"Nhan Sở Ngọc, thế nào? Đến lúc này rồi vẫn không muốn gật đầu đồng ý? Một sân võ đạo rách nát mà quan trọng vậy ư?", Nhan Nguyệt suýt chút nữa là bật cười, não tàn đúng là não tàn.

Đúng lúc này.

"Cộp cộp cộp..."

Đột nhiên.

Đám yêu nghiệt Chu Tiến, Hương Tuyết tiên tử trên tầng chín đều nghe thấy tiếng bước chân đang đi lên phía trên này.

Chu Tiến khẽ nhíu mày, cảm thấy tiếng bước chân đang quấy rầy hắn.

Rất nhanh.

Một bóng người đi lên tới tầng chín.

Chính là Tô Minh.

"Hỗn xược! Anh là ai? Ai cho anh tùy tiện lên đây? Có được sự đồng ý của chủ lâu chưa?" mọi người đều nhìn về phía Tô Minh, Nhan Nguyệt là người đầu tiên quát chửi, vẻ mặt phẫn nộ, gằn từng chữ lên chửi...

Nhưng mắng đến chữ cuối cùng thì thần sắc của cô ta đột nhiên trở nên quái lạ.

Bởi vì cô ta cảm thấy người thanh niên trước mắt đây hình như... hình như rất quen.

"Mẹ kiếp, im miệng, dám mắng anh Tô Minh sao, mẹ kiếp cô muốn chết à!", cùng lúc đó, Diêu Kinh Hồng đột nhiên đứng bật dậy, thân hình khẽ động, trực tiếp đến trước mặt Nhan Nguyệt, đá một chân vào bụng dưới Nhan Nguyệt.

Nhan Nguyệt bay ngược ra sau, lục phủ ngũ tạng gần như đều vỡ nát.

Máu tươi lẫn mẩu vụn xương cốt từ trong miệng chảy ra, cơ thể cong ngược bay về sau, sắc mặt tái nhợt như người chết, đau đến nỗi không phát ra nổi âm thanh.

Trên thực tế, khoảnh khắc mà Diêu Kinh Hồng tiến tới đá một cước, Nhan Nguyệt đã phản ứng được rồi, đối phương hình như... hình như chính là anh Tô trong truyền thuyết.

Cuối cùng cô ta cũng đã biết, sở dĩ cảm thấy Tô Minh quen mắt là bởi vì trước đó đã được chứng kiến hình ảnh trận chiến của Tô Minh trong đá lưu ảnh nên đương nhiên cảm thấy quen.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.