Chương trước
Chương sau
Mặc dù, Nhan Sở Ngọc có bố là Nghiêm Thiên Dịch chống lưng, nhưng lại có quá nhiều áp lực.

"Cô chủ, người...", Tiểu Hoàn và Tiểu Tử rối rắm nhìn cô chủ mình, các cô không hiểu tại sao cô ta lại cứng đầu như vậy.

Chỉ là một cái sân võ đạo thôi, đào lên hay không đào cũng được mà. Quan trọng lắm hả?

Vậy mà lại cứng đầu như thế, nên gần đây cô chủ mới sống không yên ổn ở nhà họ Nhan, thậm chí còn có nhiều người bắt đầu căm thù cô chủ.


Cứ tiếp tục thế, cuộc sống của cô chủ sẽ càng ngày càng khó khăn.

Sao Nhan Sở Ngọc không mệt mỏi chứ?

Có rất nhiều lời nói ra nói vào cô ta trong nhà và đều lọt vào lỗ tai Nhan Sở Ngọc.

Đến nỗi vì chuyện sân võ đạo Tạo Hóa mà đại trưởng lão đã lôi kéo rất nhiều người chuẩn bị kết tội bố mình trong hội nghị gia tộc sắp tới.

Rất có thể vì chuyện này mà bố sẽ mất đi vị trí tộc trưởng.

Song, Nhan Sở Ngọc lại không hối hận, cô ta rất cố chấp.

Nhan Sở Ngọc cảm thấy, gia tộc không thể vứt bỏ ý chí và linh hồn của mình được.

Nếu vì bảo vật mà có thể đào sân võ đạo Tạo Hóa, từ bỏ ý chí và linh hồn gia tộc thì chẳng phải trong tương lai cũng sẽ có một ngày vì nó mà... phá hủy nhà thờ tổ?

Nhan Sở Ngọc bước từng bước đi ra nhà họ Nhan, trên đường quả nhiên lại có từng ánh mắt lạnh nhạt, chế giễu nhìn cô ta. Đa số người trong nhà họ Nhan đều không thể hiểu nổi sự cứng đầu của cô ta.

"Giả vờ cái gì chứ? Một cái sân võ đạo thôi, quan trọng bằng Chí Bảo chắc?"

Đây là suy nghĩ của đa số người trong nhà họ Nhan.

Nhan Sở Ngọc làm lơ họ.

Sau khi đi ra khỏi nhà họ Nhan, cô ta bèn bước tới sân võ đạo Tạo Hóa.

Một sân võ đạo trải qua biết bao năm tháng, quả thật đã trông khá tồi tàn.

Thế nhưng, tấm văn bia giữa sân vẫn rõ nét, thậm chí mơ hồ có ánh sáng lấp lánh. Những con chữ trên nó rất cổ xưa và kỳ lạ, khiến người xem khó hiểu. Nghe đồn, Nhan Tố Thanh từng nói tấm văn bia kia chính là vật do "Tạo Hóa" để lại.

Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Sở Ngọc nhìn lướt qua sân võ đạo với ánh mắt phức tạp, trên sân cũng không có mấy đệ tự, chắc khoảng 200 người, chỉ chiếm một phần mười đệ tự nhà họ Nhan.

Chín phần còn lại đã bỏ qua truyền thống ngày 15 hằng tháng của gia tộc, đều ủng hộ việc đào sân võ đạo Tạo Hóa lên.

Nhan Sở Ngọc khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi, chuẩn bị vận chuyển công pháp tu luyện.

Nhưng lúc này.

"Nhan Sở Ngọc, mời cô đi", bỗng vang lên một giọng nói châm biếm của một cô gái.

Người tới mặc một bộ gấm vóc, trông vô cùng xinh đẹp và quý báu.

Cô ta hơi ngẩng đầu, vẻ người cũng khá xinh đẹp, nhưng vẫn kém hơn Nhan Sở Ngọc một chút, đặc biệt là ở mặt khí chất.

Khí chất của Nhan Sở Ngọc cực kỳ thuần khiết, một cảm giác tĩnh lặng, lại linh động đầy khí khái.

Mà cô gái mặc đồ đỏ kia lại thiên về sự bá đạo, nóng như lửa, hùng hỗ dọa người.

"Nhan Nguyệt?", Nhan Sở Ngọc liếc nhìn người tới, lẩm bẩm. Nhưng cũng không để ý đến cô ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.