Chương trước
Chương sau
"Phụt phụt phụt..."

Tô Minh bay ngược ra sau, phun ra từng ngụm máu tươi.


Cơ thể không ngừng nứt toác, tái tạo, rồi lại xé rách. Ngay cả những vụn xương cũng lẫn lộn vào trong máu tươi phun ra ngoài. Sắc mặt Tô Minh trắng bệch. Cứ mỗi bay ngược ra một mét, vết thương của anh lại nghiêm trọng hơn ba phần.

"Mạnh thật!", Tô Minh thầm nghĩ. Viên Châm này vừa ra tay quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Phải biết rằng thứ anh cầm trong tay là Ma La Kiếm, sức chiến đấu chắc phải giết được mười hay tám tên như Quái Nhân Tiên Hạc có cảnh giới Văn Đao tầng thứ chín, còn khủng bố hơn Văn Đạo tầng chín mấy chục lần.

Nhưng như thế cũng không bằng một chưởng tiện tay của Viên Châm. Chênh lệch quá lớn.

Bay ra khoảng mấy cây số, Tô Minh khó khăn lắm mới dừng lại được. Mặc dù vết thương của anh đã gần như khôi phục, nhưng trên thực tế, hôm nay anh đã không còn sức tiếp tục sử dụng Ma La Kiếm.

Ma La Kiếm quá quá quá mạnh, muốn sử dụng nó thì dù là trình độ như Tô Minh cũng phải tiêu hao rất lớn.

Năm phút đồng hồ mỗi ngày đã là cực hạn rồi.

Mà trong quá trình bị một chưởng của Viên Châm đánh bị thương nặng bay ngược ra sau, bốn phút còn lại để sử dụng Ma La Kiếm trong hôm nay cũng hết luôn rồi...

Chỉ khi anh ở trạng thái đỉnh cao mới có thể sử dụng năm phút đồng hồ. Mà Viên Châm quá mạnh, đánh ra một chưởng kia, Tô Minh muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh cao thì ít nhất cũng phải ba năm phút, cũng bỏ lỡ bốn phút thời gian sử dụng còn lại của Ma La Kiếm hôm nay.

Tiếc ghê!

Đương nhiên cũng không đáng tiếc lắm. Dù sao thì anh cũng đã tự mình cảm nhận được thực lực của Viên Châm.

Tô Minh hít sâu một hơi, dưới ánh nhìn chăm chút của hàng tỉ người, anh cất Ma La Kiếm đi. Ma La Kiếm hóa thành một cái vòng đeo trên cổ tay Tô Minh.

"Lão già kia, thực lực mạnh đấy, khiêu chiến hôm nay dừng ở đây. Ngày sau Tô Minh tôi sẽ lại đến", Tô Minh nghiêm túc nói.

Ở đây có lão quái vật siêu cấp như Viên Châm, có lẽ học viện Tiên Lạc còn có mấy người không kém hơn ông ta, thậm chí còn mạnh hơn. Hôm nay muốn diệt học viện Tiên Lạc là điều không thể. Trừ khi để Thiên Nữ tiền bối ra tay.

Nhưng, Tô Minh cũng không muốn tùy tiện để Thiên Nữ ra tay. Như vậy còn gì gọi là báo thù nữa? Nếu đồng ý để Thiên Nữ tiền bối báo thù giúp mình thì ngay từ đầu anh đã không cần khiêu chiến rồi, dứt khoát để Thiên Nữ tiền bối ra tay thoải mái diệt học viện Tiên Lạc luôn.

"Hôm nay dừng ở đây, tôi sẽ đề cao thực lực lên. Qua một thời gian nữa sẽ lại đến học viện Tiên Lạc quậy một trận long trời lở đất, chẳng phải là xác đáng?"

Hơn nữa, học viện Tiên Lạc còn có thể trở thành đá kê chân cho mình từng bước mạnh lên.
"Nếu bổn tọa không nhìn nhầm thì thanh kiếm cậu vừa dùng kia một ngày chỉ có thể dùng vài phút thôi. Nếu giờ phút này cậu đã thu nó lại thì đơn giản là cậu không dùng nó được nữa. Mà không có thanh kiếm kia thì bổn tọa chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi là cũng đủ để bóp chết cậu rồi", Viên Châm lạnh lùng nói. Ông ta híp mắt lại, trong mắt ánh ra sát khí và sự tham lam.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.