"Tô Minh, Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm của cậu trong chốc lát cũng không giãy ra được đâu, đủ để tôi giết cậu mười lần tám lần rồi, còn di ngôn gì muốn nói không?", Quái Nhân Tiên Hạc nhàn nhạt nói. Cơ thể ông ta dao động, lúc ẩn lúc hiện, quy luật không gian phản phác quy chân, chỉ cảm thấy bốn phía đều thực hư lẫn lộn, khắp nơi đều là khí tức và bóng dáng ông ta.
"Cuối cùng phải kết thúc rồi sao?", Tần Lưu Ly thở dài, trong đôi mắt xinh đẹp càng trở nên phức tạp, càng ngày càng muốn thấy Tô Minh sáng tạo ra kỳ tích. Đáng tiếc, đây là điều không thể.
Con bài chưa lật, chiêu số, bảo vật của một người không thể dùng mãi chẳng hết được.
Ngay cả Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm cũng dùng tới, lẽ nào Tô Minh còn giấu con bài chưa lật hay chiêu số gì mạnh hơn cả Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm sao?
Không thể. Tuyệt đối không thể. Mà người có cùng ý tưởng với Tần Lưu Ly đâu chỉ ít. Ở đây gần như tất cả mọi người đều có suy nghĩ ấy. Vô số ánh mắt tiếc nuối lại phức tạp nhìn chằm chằm Tô Minh. Dường như dùng ánh mắt chăm chú này nhìn anh mới là cách tôn trọng nhất khi một yêu nghiệt mạnh nhất nền văn minh Xương qua đời.
Ngay cả ánh mắt của Viên Châm cùng các trưởng lão phía sau ông ta cũng lập lòe dao động, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên nở nụ cười. Ừ, một nụ cười có hơi lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639851/chuong-1471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.