Chương trước
Chương sau
“Thiên nữ tiền bối biết hắn ta ư?”, Tô Minh kinh ngạc, hỏi.




“Tôi không biết nhưng bổn thiên nữ biết ác ma. Ở thời đại mà ác ma hoành hành thì nó khủng khiếp lắm đó. Còn ở thời đại văn minh của các người đến tận bây giờ, trải qua các thời đại viễn cổ, thượng cổ và hiện đại, cộng lại cũng phải đến 1 tỷ năm rồi chăng? Trong 1 tỷ năm này, bổn thiên nữ đều biết có những Đại Đế nào nhưng không để lại nhiều ấn tượng với tôi. Và ác ma này là một trong những thứ để lại ấn tượng khá sâu sắc. Lúc hắn sống thì đã tạo ra ba môn thuật đại đạo cấm kỵ, vô cùng quý giá. Theo như bổn thiên nữ biết thì trong nền văn minh của các người, tổng cộng để lại mười môn thuật đại đạo cấm kỵ, trong đó có ba cái là ác ma sáng tạo ra”.

Nghe thấy vậy, Tô Minh khẽ chau mày.

“Nhưng anh cũng không cần lo lắng, dù sao thì Cố Đình Tiêu cũng chỉ là truyền nhân của ác ma thôi chứ không phải là ác ma thật sự. Kể cả là bản tôn ác ma thì có bổn thiên nữ tôi ở đây cũng không lo gì cả”, thiên nữ Tạo Hóa nói.

“Thiên nữ tiền bối! Tôi có thể giải quyết được tên Cố Đình Tiêu đó”, Tô Minh nói.

Đây là niềm kiêu hãnh của anh. Nếu ác ma có mặt trên đời thì tạm thời có lẽ anh không làm gì được hắn.

Nhưng truyền nhân của ác ma thì… Ha ha…

“Nếu anh đến thế giới Đại Thiên thì bổn thiên nữ từng để lại một số bảo bối ở đó, anh có thể đến đó lấy, giúp ích rất nhiều cho anh đấy”, thiên nữ Tạo Hóa lại nói.

“Hì hì, vậy thì tốt quá”, Tô Minh có chút phấn khích. Bảo bối mà thiên nữ Tạo Hóa để lại thì nhất định sẽ là bảo vật trong bảo vật rồi. Theo như những gì anh hiểu về thiên nữ Tạo Hóa thì tất cả những thứ mà cô ta nhắc đến chắc chắn đều là đồ tốt.

“Được rồi! Quay về học viện Linh Võ thôi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, nói.

Trước khi rời khỏi thế giới Tiểu Thiên thì vẫn phải sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, đặc biệt là những người phụ nữ của mình.

“Tô Minh! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ đi ngao du sơn thủy, con không cần lo lắng cho ta đâu”, Ninh Triều Thiên cười nói. Tạm thời ông gác hết lại yêu ghét thù hận và muốn nhàn hạ tâm trí một thời gian.

“Vâng”, Tô Minh gật đầu, có chút không nỡ. Anh biết, lần này tạm biệt ông già thì không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.

Nhưng anh cũng không quá lo lắng về sự an toàn của ông già. Thực lực của Ninh Triều Thiên vốn không đơn giản, nếu không thì năm đó làm sao ông ấy có thể cứu Tư Nam Quân hết lần này đến lần khác?

Và rồi làm sao có thể cứu Tư Nam Quân thoát được mỗi lần truy sát?

Thậm chí, làm sao ông già có thể dùng được công pháp võ đạo đẳng cấp như ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh’?
Vì vậy, Tô Minh đoán thực lực của ông già thật sự không đơn giản. Tất nhiên, hiện giờ ông già tạm thời chưa muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi. Dù sao thì mỗi người đều có bí mật. Anh chỉ cần biết, ông già đối tốt với anh, là ân nhân giúp anh tái sinh, thế là đủ rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.