Ánh mắt Tư Nam Quân oán hận cực độ, lúc này đã biến thành màu đỏ đen và vô cùng tuyệt vọng.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao lại không giết tên khốn đó? Cậu có năng lực đó mà”, Tư Nam Quân hét rống lên, dường như con dã thú đang tuyệt vọng.
Trong lúc hét lên, bà ta lại hét về phía Ninh Triều Thiên ở cách đó không xa: “Ninh Triều Thiên! Năm đó ông đã hứa với tôi là sẽ lấy lại công bằng cho tôi, sẽ báo thù cho tôi mà, ông quên rồi sao? Đồ đệ của ông có năng lực làm được việc đó, ông bảo cậu ta giúp tôi đi. A…”.
Ninh Triều Thiên chỉ nhìn với ánh mắt phức tạp mà không nói gì.
Tô Minh cảm thấy mình cũng dùng thành công ‘kế khích tướng’ với Tư Nam Quân rồi, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Tô Minh đột nhiên giơ tay lên biến bà ta thành tro bụi. Anh không để ông già ra tay vì anh biết, chắc chắn ông già sẽ không chịu.
Ninh Triều Thiên đứng ở đằng xa mà thân người run rẩy.
“Haiz!”, ông chỉ thở dài một tiếng, mọi ân oán thù hận trước đây đều hóa thành mây khói.
Tô Minh quay đầu lại đi về phía Tư Sùng Tuấn.
Đúng là vì Tư Nam Quân mà anh không có ý định giết chết Tư Sùng Tuấn.
Nhưng ít nhiều cũng phải có lý do chứ.
Ngộ nhỡ lại thu hoạch được thứ gì tốt thì sao?
Tô Minh cảm thấy không thiệt mới là tốt.
“Cho tôi một lý do không giết ông”.
“Hả…”, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639760/chuong-1380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.