“Cần gì phải tự bạo thế?”
Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.
Đó là giọng của Tô Minh.
Bỗng nhiên hàng tỷ ánh mắt nhìn về phía âm thanh.
Họ thấy Tô Minh vẫn bình yên chẳng bị gì.
Khi làn sương khói mịt mù tan đi, bóng dáng anh dần xuất hiện.
Sắc mặt còn chẳng thay đổi nữa là.
Không chỉ mình Tô Minh mà cả Ninh Triều Thiên lẫn Tiêu Nguyệt cũng hoàn toàn không sao cả.
Tại sao lại như thế?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Khoảnh khắc Kim Tố Y tự bạo, Tô Minh đã dùng bia Huyền Diệu chắn cho Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, không gian của Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, một không gian lớn hơn rộng mấy trăm mét, tất nhiên là thoải mái chặn được tự bạo của Kim Tố Y. Bia Huyền Diệu quá mạnh.
Tô Minh thì cũng rất đơn giản, anh có được sức chịu đựng cơ thể đầy khủng bố, hơn nữa còn có thêm Thần Khôi chia sẻ chút áp lực nên có thể ngăn cản được, tất nhiên, để Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt vẫn bình yên không tổn hao gì thì anh cũng bị thương máu thịt be bét vì Kim Tố Y tự bạo, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã hồi phục nên giờ phút này trông anh như chẳng sao cả.
“Không! Không! Không!”, cuối cùng Kim Cửu Thương cũng sụp đổ, lão ta gào thét thành tiếng, trong tiếng hét đó là sự oán độc và hoảng sợ tột cùng.
Âm thanh dồn dập như đang kêu rên.
“Tạm thời đừng kêu la loạn xạ lên thế, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639720/chuong-1340.html