Chương trước
Chương sau


“Cần gì phải tự bạo thế?”

Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.

Đó là giọng của Tô Minh.


Bỗng nhiên hàng tỷ ánh mắt nhìn về phía âm thanh.

Họ thấy Tô Minh vẫn bình yên chẳng bị gì.

Khi làn sương khói mịt mù tan đi, bóng dáng anh dần xuất hiện.

Sắc mặt còn chẳng thay đổi nữa là.

Không chỉ mình Tô Minh mà cả Ninh Triều Thiên lẫn Tiêu Nguyệt cũng hoàn toàn không sao cả.

Tại sao lại như thế?

Nguyên nhân rất đơn giản.

Khoảnh khắc Kim Tố Y tự bạo, Tô Minh đã dùng bia Huyền Diệu chắn cho Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, không gian của Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, một không gian lớn hơn rộng mấy trăm mét, tất nhiên là thoải mái chặn được tự bạo của Kim Tố Y. Bia Huyền Diệu quá mạnh.

Tô Minh thì cũng rất đơn giản, anh có được sức chịu đựng cơ thể đầy khủng bố, hơn nữa còn có thêm Thần Khôi chia sẻ chút áp lực nên có thể ngăn cản được, tất nhiên, để Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt vẫn bình yên không tổn hao gì thì anh cũng bị thương máu thịt be bét vì Kim Tố Y tự bạo, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã hồi phục nên giờ phút này trông anh như chẳng sao cả.

“Không! Không! Không!”, cuối cùng Kim Cửu Thương cũng sụp đổ, lão ta gào thét thành tiếng, trong tiếng hét đó là sự oán độc và hoảng sợ tột cùng.

Âm thanh dồn dập như đang kêu rên.

“Tạm thời đừng kêu la loạn xạ lên thế, nghe nó chướng tai lắm, lão già kia, yêu cầu ông yên tĩnh một chút. Cho hỏi nhé, các người còn chuẩn bị thêm gì đằng sau nữa không? Nếu không thì tôi sẽ tiến vào Bằng Cư”, đột nhiên Tô Minh di chuyện, anh đáp xuống từ trên không trung, xuất hiện trước cửa Bằng Cư, anh giơ tay làm động tác suỵt, tiện thể nhếch môi cười khẽ.

Tất cả đã biến thành một đống hoang tàn.

Rất nhiều ánh mắt phức tạp và đầy e ngại nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Tuy tộc Kim Bằng Thái Cổ rất bá đạo trong bao năm qua, khiến người ta căm hận, trên thực tế, trong suốt hàng tỷ năm, có vô số tộc thú chất chứa oán hận và căm tức dành cho tộc Kim Bằng Thái Cổ.

Thế nhưng giờ phút này đây, khi tộc Kim Bằng Thái Cổ bị dồn đến đường cùng, bị ép vào con đường chết thì vẫn có nhiều tộc thú có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Họ hi vọng rằng tộc Kim Bằng Thái Cổ tiếp tục đứng ra gánh vác, tiếp tục đưa những quân bài tẩy của mình ra để chống lại Tô Minh.

Nguyên nhân ấy hả, rất thiết thực, Tô Minh là loài người.

Dù tất cả các tộc thú khác trong đế quốc Hoang Thú đều mong tộc Kim Bằng Thái Cổ diệt vọng, nhưng họ lại không mong sự diệt vong đó đến từ tay loài người.

Tất nhiên, dù giờ phút này có rất nhiều kẻ mạnh trong tộc thú mang cảm xúc phức tạp cùng những suy nghĩ không thể nói rõ, nhưng chẳng có một ai dám đứng ra giúp tộc Kim Bằng Thái Cổ.

Bởi vì Tô Minh quá mạnh!

Cả Kim Tố Y cũng đã bị Tô Minh nghiền nát, khi Kim Tố Y tự bạo cũng không thể thương tổn được Tô Minh thì trong số hàng tỷ người tộc thú này, có ai dám chắc mình sẽ đánh lại Tô Minh nữa?

Ngay sau đó.

Khi tất cả mọi người trong tộc thú đều nghĩ Tô Minh sẽ trực tiếp tiến vào Bằng Cư.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.