Chương trước
Chương sau
Đột nhiên ông ấy cảm thấy trong toàn bộ thế giới Tiểu Thiên này, bất kỳ ai được gọi là yêu nghiệt thiên tài, được gọi là lão quái vật siêu cấp, được gọi là thể chất gì gì đó, khi ở trước mặt thằng nhóc Tô, họ còn chẳng được xem là rác rưởi nữa!

Thậm chí, Ninh Triều Thiên còn cảm thấy đời này của mình đã sống uổng phí rồi.


Thân là sư tôn, ngay cả một ánh mắt của đồ nhi, có lẽ ông ấy cũng không đỡ được, không chừng một ánh mắt của Tô Minh cũng có thể giết nhanh diệt gọn ông ấy rồi?

“Biến thái, quá mức biến thái!”, Tiêu Nguyệt không còn gì để nói, đột nhiên cô ấy cảm thấy huyết mạch Nữ Đế gì đó của mình, ký ức Nữ Đế gì gì đó cũng chẳng hay ho gì cả.

Thật đả kích người ta mà!

“Cái… kia đó, vốn dĩ, tôi với gia tộc Bạch Phượng gì gì của các người chẳng có thù hận gì cả, là vừa nãy, cô gái kia bị tôi giết không hiểu sao lại đi quấy rầy tôi và người khác đang quyết đấu, rất phiền phức, cho nên cô ta mới chết. Sau đó, ông lão cảnh giới Bất Tử tầng thứ ba vừa nãy muốn giết tôi để báo thù rồi cũng bị tôi giết chết, đây đều là theo lẽ thường. Xét bản chất thì tôi là người tốt, người ta không chọc tôi, tôi cũng không chọc ai, tôi cũng không muốn mình và gia tộc Bạch Phượng các người rơi vào tình trạng không chết không dừng, hoặc là tiếp tục ra tay gì đó dâu, dù sao cũng mệt rồi. Nhưng cứ bỏ qua các người như vậy tôi lại cảm thấy bản thân bị thiệt thòi, không bằng, các người bồi thường một chút tổn thất tinh thần cho tôi, sau đó các người có thể rời đi, các người thấy thế nào? Đồng ý hay không?”. Trong không khí yên tĩnh, tĩnh mịch như tờ, Tô Minh nhìn Bạch Chấn Phong và đám người gia tộc Bạch Phượng, nói.

Vốn dĩ là anh muốn báo thù với gia tộc Kim BằngThái Cổ.

Không hiểu sao gia tộc Bạch Phượng lại xen vào.

Thật phiền!

Tô Minh không mở miệng còn đỡ, nhưng anh vừa lên tiếng, vốn dĩ đám người Bạch Chấn Phong hay mấy trưởng lão của gia tộc Kim Bằng Thái Cổ đều cứng đờ, khóe miệng cũng đều run rẩy!

Máu lên não rồi.

Chỉ cảm thấy như xuất hiện ảo giác.

Không ai lại ức hiếp người khác như vậy.

Nói tới cùng, chuyện gia tộc Bạch Phượng cũng do Bạch Như Hân lắm lời thôi, đây cũng là tội lớn sao?

Đã bị giết luôn rồi mà.

Sau đó, ngay cả Bạch Thuận báo thù cho cô ta bị diệt sạch rồi.

Gia tộc Bạch Phượng tổn thất rất lớn.

Mặt như bị đánh sưng lên còn gì!

Rõ ràng là gia tộc Bạch Phượng bị tổn thất tinh thần rất lớn mà!

Mà tên nhóc loài người này còn nói… Nói bản thân tổn thất tinh thần, còn đòi bồi thường?

Đây quả thực không phải là ức hiếp nữa mà chính là điên cuồng mất trí, chẳng còn là người nữa.
Vẻ mặt Bạch Chấn Phong nhăn nhó, nhìn Tô Minh chằm chằm, trong đôi mắt già nua là sát ý lạnh thấu xương: “Thằng nhãi loài người kia, cậu giết chết Bạch Như Hân và Bạch Thuận, gia tộc Bạch Phượng và cậu không chết không…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.