Chương trước
Chương sau
“Bốp…”, roi sắt quất mạnh lên ngực và cổ Ninh Triều Thiên, còn đánh lên mặt. Lúc này ngực và cổ của ông ấy lập tức chảy đầy máu, vết thương vô cùng nhức mắt. Chỗ bị quất trúng còn nhìn thấy cả xương trắng, vết thương trên mặt cũng nhìn rõ xương.

Thậm chí, Ninh Triều Thiên còn bị gãy một xương sườn.

Ninh Triều Thiên đau đến nỗi cắn chặt răng, cúi đầu không lên tiếng.


Ông ấy không thể chết, chí ít là không thể chết vô cớ như này.

Nếu chết rồi thì làm sao báo thù được đám súc sinh tộc thú này?

Nếu chết thì làm sao đi báo thù người phụ nữ đó?

Trong lòng ông ấy vẫn kiên định ý nghĩ phải sống, nếu không thì ông ấy đã tự sát vì nỗi dày vò suốt mười ngày qua rồi.

“Bụp…”, Ninh Triều Thiên cúi người cầm búa vàng ở trước mặt rồi giơ lên đập về phía tảng đá.

Búa rất nặng, phải tầm hơn 100000 kg, được làm bằng kim loại đặc biệt. Với thực lực của Ninh Triều Thiên dùng búa này không quá khó nhưng vì ông ấy bị thương nặng nên lúc này mỗi lần giơ búa lên ông ấy lại chảy máu, xương cốt như gãy vụn.



“Vậy còn được! Lão già này, hôm nay ông đây sẽ đứng canh chừng ở đây, nếu còn dám lười biếng thì ông đây sẽ dóc xương ra”, tộc nhân của tộc ‘Trâu một sừng’ cười dữ tợn, cảm thấy vô cùng sảng khoái, lớn tiếng quát. Hắn quát nạt rồi nhổ nước bọt lên mặt Ninh Triều Thiên mà không chút kiêng kị.

Mắt Ninh Triều Thiên đỏ ửng nhưng vẫn cúi đầu, vẫn hai tay cầm búa rồi dùng hết sức bổ về trước.

Mỗi lần vung tay lên là hai tay lại chảy đầy máu.

“Dùng sức đi! Không ăn cơm à, đúng là xương tàn, phải để ông đây quất roi thì mới dùng lực đúng không?”, nhưng tên tộc nhân kia vẫn không vừa ý, vẫn hừ lạnh quát lớn. Roi sắt trong tay vẫn giơ lên rồi cứ một lúc lại đánh xuống.

Ở cách đó không xa, một số chủ nô của tộc thú không kìm nổi mà bật cười thích thú: “Tê Đằng! Lại dày vò lão già đó rồi! Đúng là biết nịnh nọt thật đó”.

Hóa ra, tên tộc nhân đó có tên là Tê Đằng.

Vậy tại sao lại nói là hắn đang nịnh nọt?

Bởi vì mọi người đều biết, Chủ Bằng Sơn của Bằng Sơn lần này là Kim Nham vô cùng ghét loài người.

Nghe đồn, mẹ của Kim Nham là loài người, cũng vì thế mà bị Kim Bằng Thái Cổ ghét bỏ, thậm chí bị anh chị em cùng cha khác mẹ, thậm chí là bố ruột ghét bỏ, cảm thấy huyết thống của hắn ta không phải là Kim Bằng Thái Cổ thuần.

Vì vậy hắn ta hận mẹ mình tại sao lại là loài người? Từ đó hắn ta càng hận loài người hơn.

Trong mấy ngàn năm mà Kim Nham nhậm chức Chủ Bằng Sơn thì không thể thống kê được toàn bộ tù binh loài người đã gián tiếp hoặc trực tiếp chết trong tay hắn ta, nhưng cũng phải hơn chục ngàn người.

Phải biết rằng nô lệ loài người trên Bằng Sơn là vô cùng ít.
“Bụp!”, đúng lúc này Ninh Triều Thiên đột nhiên phun ra ngụm máu lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.