Chương trước
Chương sau
Cách đó không xa, nhóm người Lâm Chân Võ đã không nhịn được mà ôm đầu, vẻ mặt u ám, vô cùng xấu hổ, họ xấu hổ vì Tô Minh.

“Phò mã, cầu xin người đừng nói nữa, nếu không, một chút cơ hội sống sót cuối cùng cũng sẽ bị chính phò mã đánh mất!”, Liên Ngọc Chi đứng chắn trước mặt Tô Minh và Quan Khuynh Thành, sắc mặt đã xanh trắng liên hồi, suýt chút đã tức đến hộc máu. Cô ta phí sức tốn công muốn cứu lấy Tô Minh và Quan Khuynh Thành, kết quả…


Tô Minh đâu chỉ không chịu phối hợp? Mà anh còn cố ý thu hút tầm mắt của kẻ thù như mất trí vậy?

Được, anh muốn chết thì tự mình đi chết đi, nhưng anh lại còn là phò mã, anh và cửu công chúa đứng cùng nhau thì sẽ làm liên lụy cửu công chúa mất.

Liên Ngọc Chi chùi vệt máu ở khoé miệng, đáy lòng đau khổ chua xót.

“Nhãi ranh, cậu đây lại thích chết thật thảm, cũng rất muốn cảm nhận thử mùi vị hồn bay phách tán, chi bằng anh giúp tôi được thỏa nguyện đi!”, vẻ mặt tươi cười lại càng quyến rũ đó của Dương Điều cộng thêm âm thanh có chút chói tai như bóp nghẹt cổ họng, tay tạo thế lan hoa chỉ, ngữ điệu như thì thầm, một người đàn ông như thế lại càng khiến người ta rùng mình, đương nhiên, biểu cảm và giọng điệu các thứ đó, toàn bộ đều hàm ý chế giễu và trêu đùa.

Dương Điều thật sự rất phấn khích.

Trêu đùa một con kiến nhỏ đáng chết trong thế giới Tiểu Thiên như thêm gia vị vào cuộc sống, cũng khá vui vẻ.

Trong lúc nói chuyện, hắn lại cất bước đi về phía Tô Minh.

Sắc mặt Liên Ngọc Chi liền thay đổi, cô ta miễn cưỡng vận chuyển chân khí, muốn chặn Dương Điều. Nhưng khi cô ta muốn ra tay thì lại bị Tô Minh ngăn cản, Tô Minh khẽ lắc mình là người đã đứng ở trước mặt Liên Ngọc Chi.

Liên Ngọc Chi đang muốn la lớn gì đó, kết quả lại bị Quan Khuynh Thành ngăn cản, cô túm lấy cánh tay Liên Ngọc Chi: “Ngọc Chi, cứ giao cho Tô Minh đi, chúng ta đứng xem là được rồi!”

Hành động của Quan Khuynh Thành làm Liên Ngọc Chi rất kinh ngạc, bây giờ chỉ cần làm một người xem là được, nếu không sẽ làm phiền đến Tô Minh.

“A?”, Liên Ngọc Chi sửng sốt, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Quan Khuynh Thành: “Cửu… Cửu công chúa, người muốn vứt bỏ phò mã sao?”

Hiểu sai rồi!

Cô ta nghĩ rằng Quan Khuynh Thành ngăn mình ra tay là muốn nhìn Tô Minh chết.

Chưa kịp đợi Quan Khuynh Thành nói gì, Liên Ngọc Chi bất giác gật đầu: “Cũng đúng, cửu công chúa, người vứt bỏ phò… phò mã cũng khá có lý! Phò mã tự đi tìm đường chết, thái độ đâm đầu vào chỗ chết như vậy, ai cũng không thể cứu được anh ta!”
Mặc dù Liên Ngọc Chi cảm thấy việc cửu công chúa vứt bỏ phò mã có chút máu lạnh và tàn nhẫn nhưng nghĩ kỹ lại, điều này cũng là hợp tình hợp lý, hơn nữa còn là suy nghĩ cực kỳ lý trí.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.