Mà vũ khí cũng là Thần Khí.
Càng đáng sợ hơn là, bọn họ đều khoảng 1000 tuổi, vẫn còn rất trẻ, nhưng lại đạt tới cảnh giới Chân Thánh trong truyền thuyết. Vả lại, cũng không chỉ là Chân Thánh sơ kỳ, trung kỳ, mà toàn là hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong kỳ.
Lâm Chân Võ cũng sợ ngây người.
Lại càng đừng nói đến những người khác.
Thoáng chốc, toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo của học viện Linh Võ đều giống như người chết, quên cả hít thở.
Sau đó, bỗng dưng, trong tàu vang lên một giọng nói vui vẻ, dịu dàng, có chút trầm lại hơi kiêu ngạo của một cô gái: "Tôi đến từ thế giới Đại Thiên, thực hiện nhiệm vụ quan trọng đi ngang qua đây, ai ngờ lại gặp mảnh đất lành nơi Linh Võ kiếm tiên trưởng thành. Tôi đã từng mang ơn của ông ấy nên hạ xuống thăm thú chốn cũ của kiếm tiên".
Cô gái tùy tiện nói.
Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chuyện xấu là được rồi.
Đúng lúc này, cô gái kia lại nói: "Tiện thể, tôi còn thiếu vài người hầu, đây là một cái học viện đúng không? Trong học viện mấy người ai xuất sắc nhất thì tôi sẽ cho người đó cơ hội đi đến thế giới Đại Thiên với tôi".
Đây xem như là cô ta ban thưởng cho họ.
Cũng coi như là một cách đền đáp kiếm tiên.
“Ừ?”. Vốn dĩ, Tống Kình Thương vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động và kinh sợ thì ánh mắt chợt sáng lên, có chút dao động.
Đúng, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639632/chuong-1252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.