Chương trước
Chương sau
Trong những người cấp cao nhất ở thế giới Tiểu Thiên, mười người đứng đầu có gom lại cùng nhau cũng không lấy ra được năm triệu linh thạch thượng phẩm.

“Đến lúc hấp thụ một lượt rồi!”, Tô Minh nhếch miệng cười, có chút mong đợi. Đã lâu rồi anh vẫn chưa thăng cấp cảnh giới, cảnh giới cũ đã rất vững chắc, có thể tiếp tục hấp thụ linh thạch nâng cao cảnh giới tiếp theo rồi.

“Tóm lại cũng tiện lợi thật! Chỉ cần có đủ linh thạch thì muốn nâng cao cảnh giới lúc nào cũng được!”, Tô Minh không nhịn được có chút cảm giác ưu việt.


Hết cách rồi, với những tu giả võ đạo khác thì cho dù cảnh giới có cao, cảm ngộ có thâm sâu đến đâu thì cũng không thể nào nâng cao cảnh giới bất kỳ lúc nào, ngay cả khi trong tay có được năm triệu linh thạch thượng phẩm.

Bởi vì việc hấp thụ linh thạch cũng không hề đơn giản như vậy.

Kho tàng huyết mạch lại là buff lớn, không thể nào hình dung nổi tốc độ hấp thu của nó.

“Đi, chúng ta đi đến Tiên Âm Cốc”, Tô Minh mở lời, anh dự định hấp thụ linh thạch trên đường đi để nâng cao cảnh giới.

“Thật… Thật sự phải đến Tiên Âm Cốc?”. Nếu đi thật thì Tô Ly cũng có chút lo lắng, bèn cằn nhằn nói: “Thực lực Mạt Thính Vũ rất mạnh, hơn nữa bà ta rất kỳ dị, giống như đang che giấu thứ gì đó vậy á. Đừng nói là em, ngay cả mấy trưởng lão Tiên Âm Cốc kia chắc cũng không biết cụ thể bà ta có bao nhiêu át chủ bài… Anh, hay là chúng ta đợi một thời gian trước rồi đi, với thiên phú của anh, cho anh một năm rưỡi nữa rồi đi Tiên Âm Cốc, chắc chắn có thể tiêu diệt Tiên Âm Cốc dễ dàng!”

“Đừng dong dài nữa!”, Tô Minh khẽ vỗ đầu Tô Ly.

Ba người lại đi về hướng Tiên Âm Cốc.



Tô Minh tận tâm dặn dò Tử Hỏa Ưng, để nó giảm tốc độ chậm đi một chút.

Trên lưng Tử Hỏa Ưng, Tô Minh lần nữa bước vào tu luyện.

Thôn phệ linh thạch.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Rất nhanh đã bảy ngày qua đi.

Trên đảo Tiên Âm mà Tiên Âm Cốc tọa lạc đã chật kín lại người, ngay đến cả khe hở không gian trên bầu trời cũng chật ních người tu luyện võ đạo.

Gần như tất cả những cường giả thế lực ẩn thế có danh có tiếng đều đã đến rồi.

Náo nhiệt vô cùng.

Trong khe hở không gian phía trên Tiên Âm Cốc, những người có địa vị cao của Võ tông do Vũ Bất Bại dẫn đầu cũng có mặt.

"Tam trưởng lão, đã nghe ngóng rõ ràng chưa?", Vũ Bất Bại nhìn về phía Vũ Bất Lưu vừa mới quay về. Mấy ngày nay, Vũ Bất Lưu đều đi nghe ngóng tin tức.

"Nghe ngóng được chút tin đồn, dường như... dường như đáy cốc của Tiên Âm Cốc có động tĩnh!", Vũ Bất Lưu nghiêm giọng nói.

"Viêm Ma lão tổ?", Vũ Bất Lưu hít ngược một ngụm khí lạnh, mở to mắt ra.
Cảm xúc dao động rất lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.