Chương trước
Chương sau
Cũng chính nhờ lần rèn luyện đó mà cô đánh bừa đánh bại lại xông vào trong di tích của Tử U Chuẩn Đế, cực kỳ may mắn lấy được tất cả bảo vật trong di tích Tử U Chuẩn Đế đó.

Nhưng chuyện cô vào trong di tích Tử U Chuẩn Đế lại có rất nhiều người biết, bởi vì lúc đó không ít các thanh niên tài tuấn thế hệ trẻ của các thế lực khác cũng có mặt ở đó. Đều nhìn thấy cô vào trong di tích Tử U Chuẩn Đế.


Đúng lúc này.

"Cốc cốc cốc...", tiễng gõ cửa vang lên.

Cùng lúc bên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng: "Ly Nhi, con có ở trong đó không?"

"Sư tôn, con có", Ly Nhi vội vàng đáp, cô đứng lên, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.

Mở cửa phòng ra.

Một người phụ nữ thân mặc đồ đỏ, rất xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc, khí chất khiếp người, từng cái nhăn mặt, cười nói, đi lại, hành động đều mang lại cho người khác một cảm giác mơ mộng vô tận.

Rất có mùi phụ nữ.

"Hai người ra ngoài đi", người phụ nữ chính là cốc chủ Tiên Âm Cốc, Mạt Thính Vũ, một người phụ nữ có dung nhan tuyệt sắc, thực lực khủng bố hiếm thấy. Mạt Thính Vũ giơ tay lên ra hiệu cho hai người hầu lui xuống.

Hai người hầu cung kính rời đi.

Mạt Thính Vũ đi đến cạn bàn rồi ngồi xuống, rót cho Tô Ly một tách trà, thở dài một hơi rồi nói: "Ly Nhi, kho báu Chuẩn Đế đó là con liều mạng mới lấy được, bây giờ tông môn muốn con giao ra toàn bộ, con không cam lòng là điều chắc chắn, đổi lại là sư tôn thì cũng chắc chắn không đồng ý. Đáng tiếc, Tiên Âm Cốc không phải chỉ có một mình sư tôn, còn có Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão nữa, một mình sư tôn lên tiếng cũng không được".

Trên gương mặt xinh đẹp của Mạt Thính Vũ tỏ ra áy náy và đau khổ.

Nếu không phải Tô Ly đã biết được bộ mặt thật của Mạt Thính Vũ thì lúc này cô chắc cũng sẽ thật sự bị màn diễn xuất của vị sư tôn xinh đẹp đây làm cho cảm động mất.

Đương nhiên, những thứ nên diễn thì vẫn phải diễn. Mọi người đều là những bậc thầy diễn xuất.

"Sư tôn, người không cần phải tự trách mình, con biết người đã cố gắng hết sức rồi", Tô Ly nhẹ giọng nói.

"Ly Nhi, sư tôn biết sau núi Tiên Âm Cốc có một Truyền Tống Trận, có thể trực tiếp đưa con ra khỏi biển Vô Mệnh, nếu thực sự không được thì con chạy đi. Với thiên phú của con, cộng thêm kho báu Chuẩn Đế nữa, chẳng mấy năm nữa là con có thể đuổi kịp sư tôn rồi. Đến lúc đó ai dám bức ép con giao ra kho báu Chuẩn Đế chứ?", Mạt Thính Vũ hạ giọng xuống, nghiêm túc nói.

Xem ra vì đồ nhi của mình mà không quan tâm đến việc tổn thất của Tiên Âm Cốc. Đúng là một sưu tôn yêu thương bảo vệ đồ nhi.

Nhưng toàn thân Ly Nhi lạnh ngắt, trong lòng cũng nguội lạnh.
Vị sư tôn này quá đáng sợ rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.