"Rõ ràng đều biết tên ngốc đó đã chết trong đấy rồi, tại sao còn không chịu thừa nhận? Có phải quá đạo đức giả rồi không", Vũ Minh Tồn nhún vai, hừ một tiếng rồi nói tiếp: "Tên ngốc đó nếu có thể sống trở ra từ trong thôn Mai Cốt, Vũ Minh Tồn tôi lập tức tự sát cũng được".
Tiên Âm Cốc.
Bên trong một căn nhà ở cổ kính, hai cô người hầu ánh mắt lập lòe đang rót trà.
Còn ngồi bên cạnh bàn trà là một người con gái.
Người con gái ấy tên là Tô Ly.
Thiếu cốc chủ của Tiên Âm cốc.
"Thiếu cốc chủ, mời cô dùng trà", người hầu cung kính nói, sâu trong ánh mắt đều là vẻ thương hại và châm biếm.
Thiếu cốc chủ cái gì chứ? Chẳng đến mấy ngày nữa là không còn nữa rồi.
Cứ giao kho báu Chuẩn Đế đó cho cốc chủ và các trưởng lão bọn họ không phải là xong sao?
Không nên cứng đầu.
Bây giờ thì hay rồi, làm không xong thì ngay đến cái mạng nhỏ cũng không giữ được, bọn họ thân làm người hầu của Tô Ly, không may cũng sẽ bị liên lụy.
Đúng là oan uổng.
"Anh, em nhớ anh quá", Tô Ly vừa uống trà, gương mặt xinh đẹp thanh thuần vừa thất thần, hồi lâu sau cô lại lẩm bẩm tự nói.
Cô nhớ đến trên trái đất, lúc đó ở nhà họ Tô bản thân vẫn còn đang đi học tiểu học, có xích mích gì với bạn cùng bàn đều là anh trai đứng ra bảo vệ cô.
"Anh, kho tàng Chuẩn Đế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639542/chuong-1162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.