Chương trước
Chương sau
Hiện tại cho dùng ông có ra mặt cũng không có nhiều tác dụng.

Đã muộn rồi.




"Ha ha, cậu chủ nhà họ Tô gì chứ, cho rằng cánh cổng nhà họ Tô dễ vào vậy sao?", ở một bên khác, trong khe không gian, Tô Cửu Hiển cười hả hê.

Đúng lúc này.

Dưới ánh mắt của ngàn người.

Cuối cùng, Tô Minh vẫn im lặng, kiệm lời từ đầu đến giờ chợt mở miệng.

Tô Minh nhìn Tô Vô Song hỏi: "Anh muốn sống?"

Hỏi một cách đột ngột và cực kỳ bình tĩnh.

"Đương nhiên rồi!", Tô Vô Song không hiểu tại sao Tô Minh lại hỏi thế, nhưng vẫn gật mạnh đầu: "Tôi muốn sống, tôi muốn tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều sống".

"Vèo!"

Đáp lại Tô Vô Song lại là một chưởng.

Một chưởng đến rất đột ngột.

Chẳng ai ngờ Tô Minh sẽ ra tay.

Dù có chết cũng không ngờ tới.

Thế nên, Tô Vô Song hoàn toàn không phản ứng kịp, những người khác cũng chẳng có thời gian đi cứu.

Tô Vô Song run rẩy, tựa như lọt vào hầm băng, không có nổi một cơ hội để giãy giụa hay phản kích.

Trơ mắt nhìn bàn tay ấy ngày càng phóng to, rồi đánh thẳng lên người mình.

Phụt.

Theo một tiếng trầm đục vang lên, Tô Vô Song đã bị đánh thành một đống máu loãng.

Ngay cả thần hồn cũng không thể chạy thoát.

Tuy Tô Minh chưa dùng tới 1% thực lực và Tô Vô Song lại là một Chân Vương sơ kỳ, nhưng dù thế cũng đã chuyện bé xé ra to.

Đống máu loãng ấy giống như một cơ mưa nhỏ rơi lên mặt, lên người bốn năm trăm người đang quỳ dưới đất kia.

Gay mũi cực kỳ.

Bốn năm trăm người kia trợn tròn mắt, run bần bật, gương mặt trắng bệch, sợ ngây người.
Tức giận, hoảng sợ, kinh ngạc như một mớ bòng bong tràn ngập trong lòng họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.