“Con của ta!!!”, Tuỳ Thanh Liên gắt gao ôm chầm lấy Tô Minh, nước mắt lăn dài trên gò má.
Mặc dù Tô Chấn Trầm không rơi lệ nhưng xem ra cũng kích động tới cực điểm.
“Bố mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ở trên trái đất hai người rõ ràng đã chết rồi mà”, Tô Minh không dễ dàng gì thoát ra khỏi vòng tay của mẹ mình mà hỏi.
“Có lẽ con cũng đã đoán được rồi, bố và mẹ trên trái đất của con chỉ là một tia thần hồn ngưng tụ lại mà thôi”, Tô Chấn Trầm ngượng ngùng đáp.
"Lừa con quá khổ rồi, năm đó, bố, bố cứ như vậy bị người của nhà họ Từ chọc giận tới nôn ra máu rồi qua đời trong bệnh viện, con đều…”, Tô Minh có chút bực bội, bản thân lúc đó hổ thẹn suýt chút đã tự sát.
“Khụ khụ”, Tô Chấn Trầm có chút không tự nhiên.
“Không còn cách nào khác, lão gìa cổ lỗ này cứ thích bày trò đó, còn nói, trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt”, Tuỳ Thanh Liên hung dữ trừng mắt nhìn Tô Chấn Trầm một cái, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tô Chấn Trầm đã chết mười lần tám lần rồi.
“Bởi ‘Thiên Vẫn Kiếm’”, Tô Chấn Trầm lại giải thích một câu: “Để giao lại Thiên Vẫn Kiếm cho con, hơn nữa tránh cho con trở thành mục tiêu của những kẻ có tâm dòm ngó, bố chỉ có thể đưa con tới một tầng võ thấp đông đúc, tầng trái đất vừa hay đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639453/chuong-1073.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.