Chương trước
Chương sau
Hơn nữa, trong đầu hắn ta vẫn còn nhớ như in cuộc đánh cược giữa nữ thần Quan Khuynh Thành với Tô Minh.

Trong trường hợp Quan Khuynh Thành không thể chữa khỏi, nếu như Tô Minh làm được, như vậy, Quan Khuynh Thành phải cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của Tô Minh.

“Cái này”, một câu nói này của Giang Tiễn khiến cho Vân Thượng Phong và Vân Thuỵ vốn đang vô cùng kích động bỗng chốc trở nên khổ sở, xẹp lép. Đúng vậy! Bỗng nhiên tỉnh lại, không có nghĩa là đã được chữa khỏi, cũng có khả năng là hồi quang phản chiếu!


Nghĩ kỹ cũng phải, đến cả Quan y tiên đều đã phán tử hình rồi, thì làm sao còn có người có thể chữa khỏi được chứ?

Xong, đúng vào lúc này, Quan Khuynh Thành lại thẳng thừng đốp lại Giang Tiễn một câu: “Giọng nói vừa rồi của cô Vân mang đầy sinh khí, việc tỉnh lại của cô ấy có đa phần không phải là do hồi quang phản chiếu, mà là thực sự đã được chữa đúng bệnh rồi, việc chữa trị của Tô Minh là có hiệu quả!”

Tính cách của Quan Khuynh Thành là như vậy.

Một là một.

Hai là hai.

Cô ấy không bởi vì sự khó chịu và cách nhìn, cùng với ván cược vô lý trước đó của mình với Tô Minh mà đi phủ định một số sự thật.

Giang Tiễn lập tức đỏ lựng cả mặt, cúi thấp đầu xuống.
Vừa xấu hổi lại vừa đố kỵ ganh ghét, đố kỵ nữ thần lại đi nói giúp cho Tô Minh.
"Bé Quan, cháu chắc chứ?", lúc này Vũ Bất Bại vô cùng kích động, dù sao, một khi Vân Thanh Thanh thực sự khỏi bệnh, Võ Tông có thể nói là phất lên như diều gặp gió, bởi vì trong người Vân Thanh Thanh có Cổ Đế Huyết, có thể bất tử, với tư cách là hậu duệ của Võ Tông, Vân Thanh Thanh chắc chắn là tài năng võ đạo số một không phải bàn cãi trong lịch sử Võ Tông.

Vũ Bất Bại tự tin rằng chỉ cần Vân Thanh Thanh bất tử, nhiều nhất là một nghìn năm, Võ Tông sẽ có thể khôi phục lại vinh quang thời cổ đại dưới sự dẫn dắt của Vân Thanh Thanh.

Lúc này, Vân Thượng Phong cùng Vân Thụy cũng nhìn về phía Quan Khuynh Thành với vẻ kích động, muốn nhận được một câu trả lời chắc chắn nhất từ Quan Khuynh Thành.

"Dù sao, tôi cũng chưa vào đó nên không thể chắc chắn 100%, nhưng cũng có thể chắc đến 90% là cô Vân có thể khỏi bệnh", Quan Khuynh Thành trầm mặc một chút rồi nói: "Rốt cuộc có thể trị khỏi hay không, đợi chút, muốn biết kết quả chính xác thì phải chờ cậu Tô và cô Vân xuất hiện rồi".

Quả nhiên.

Quan Khuynh Thành vừa dứt lời.

Tấm màn đã được kéo ra!!!

Đập vào mắt chính là Tô Minh cùng Vân Thanh Thanh.

Sắc mặt của Vân Thanh Thanh lúc này hồng nhuận, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự cảm kích.

Còn Tô Minh thoạt nhìn có chút mệt mỏi bởi tiêu hao một chút sức lực, nhưng chỉ cần một tiếng rưỡi là có thể hồi phục.

"Huyết mạch Cổ Đế Huyết đã được áp chế rồi!", Quan Khuynh Thành nhìn chằm chằm Vân Thanh Thanh, sau đó lớn tiếng nói.

Quan Khuynh Thành có chút mất bình tĩnh.

Tuy rằng đã sớm đoán ra.

Nhưng có thể tận mắt chứng kiến, vẫn vô cùng chấn động.

"Bố, Tiểu Thụy, để mọi người lo lắng rồi", Vân Thanh Thanh nhìn về phía Vân Thượng Phong và Vân Thụy với ánh mắt áy náy, rồi nhìn Vũ Bất Bại cùng Quan Khuynh Thành với vẻ cảm kích: "Vũ trưởng lão, cô Quan, cảm ơn mọi người".
"Tốt, tốt, tốt lắm, hahahaha", Vũ Bất Bại bật cười ha hả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.