Tiêu diệt một cước ấn kia cũng không thoải mái.
"Tôi muốn cậu chết không có chỗ chôn!”, hai mắt Phó Tử Lập đỏ như máu, quay đầu nhìn về phía Tô Minh, khàn giọng nói.
"Con trai chết rồi, có vui không? Yên tâm, nếu như hôm nay ông đây không chết, ông đây ắt sẽ báo thù!”, Tô Minh nhe răng trợn mắt cười một tiếng, cực kỳ dữ tợn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở sâu trong mắt anh dường như có một vẻ tàn nhẫn đã tính trước.
Vừa dứt lời.
Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng cũng đã rời đi.
Sau khi không có nỗi lo gì nữa.
Còn sợ cái gì.
Con mẹ nó!
"Vèo!”
Tô Minh bước một bước vào hư không.
Trốn.
Tốc độ của Tô Minh rất nhanh.
Trốn, anh chắc chắn mình có thể làm được.
Bởi vì, anh có được quy luật không gian, nếu một lòng muốn chạy trốn, thêm quy luật không gian vào trên thân pháp thì có thể chạy được khá nhanh.
Mặt khác, Tô Minh cũng sáng tạo thúc đẩy chuông ảnh của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng, để một phần chuông ảnh hóa thành hai cái linh ủng xỏ vào chân.
Kết quả là Tô Minh cứ như một ngôi sao băng, sau khi tiến vào hư không đã trốn đi không rõ tung tích!
Rất nhanh.
Nhanh như chớp.
"Sớm biết cậu sẽ trốn mà!”, nhưng có vẻ người phụ nữ quyến rũ thông minh Hách Liên Giảo có vẻ đã sớm đoán được một màn này, lúc Tô Minh vừa vận dụng thân pháp bỏ chạy, bà ta đã vung tay ra.
Chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639393/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.