Lúc này, vô số tu giả võ đạo ở Thiên Đường Ngục đều kích động, kinh hồn bạt vía, kính nể, sợ hãi đến nỗi sắp ngất, không dám thở mạnh.
"Có vẻ tình hình tốt hơn là mình nghĩ", Tô Minh lẩm bẩm.
Dù là Liệt Nhật Hoàng, Hách Liên Giảo hay Phó Tử Lập một mình đến thì ai cũng cực kỳ đáng sợ.
Nhưng, họ đều xuất hiện cùng nhau.
Ha ha.
Vậy đừng mơ dẫn Tiêu Nguyệt đi.
Có vẻ sắp có trò hay để xem rồi đây.
Thực tế, Tô Minh vẫn cảm giác được có một số thế lực khác ở trong hư không.
Những thế lực ấy cũng không có đứng ra.
Dường như đang chờ đợi diễn biến kế tiếp.
"Ha ha Hách Liên Giảo, Phó Tử Lập, trong hư không còn có thế lực khác như hổ rình mồi. Tôi nghĩ chắc hai người cũng cảm nhận được chứ hả", Liệt Nhật Hoàng cười, khá buồn bực nói: "Nếu ba người chúng ta đánh nhau, chắc sẽ tốn công may áo cho kẻ khác. Huống chi, hình như cô nhóc này đều từ chối ba nhà chúng ta".
"Nói gì nói luôn đi, đừng có mà lải nhà lải nhải nữa", Hách Liên Giảo hừ một tiếng, bực bội nói.
"Ba nhà chúng ta bắt tay mang cô nhóc kia đi trước, còn thần thông kia thì chia nhau, thế nào?", trong mắt Liệt Nhật Hoàng lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập đều không nói gì.
Nhưng cũng động lòng.
Hiển nhiên, giờ phút này không ai có thể ăn mảnh một mình được.
Chưa nói tới đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639382/chuong-1002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.