Hai người Ngư Đằng, Ngư Vọng không biết mình đã bỏ chạy như thế nào, bọn họ bị dọa hết hồn rồi.
Tên Tô Minh kia đúng là yêu ma, yêu ma quỷ quái còn sống.
Con người, làm sao có thể yêu nghiệt như vậy được?
Thật ra Tô Minh biết việc hai người đó chạy trốn, thậm chí, nếu anh muốn cũng có thể đuổi theo, giết chết hai người họ. Nhưng mà, bây giờ không cần thiết, sau này vẫn còn cơ hội giết. Vì hai tên tiểu tốt mà phải đuổi theo thì không cần thiết.
Huống hồ.
Còn có một vị khách tới thăm. Không phải sao?
“Tên khốn này, rõ ràng…”, đột nhiên Ngư Dung Băng nhớ tới mình vì tạo ra một cơ hội để Tô Minh có thể sống mà trực tiếp dùng mạng để đổi. Kết quả…
Tô Minh càng ngày càng mạnh, càng yêu nghiệt. Cô ta càng nghĩ càng tức.
“Tên khốn này, anh phải bồi thường cho tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ…”
“Tên khốn này, anh phải bồi thường cho tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ đi tìm tiền bối Ninh Triều Thiên, vạch trần chuyện của tên khốn này ngày hôm nay!”, Ngư Dung Băng vô tình nghĩ đến đi tố cáo với Ninh Triều Thiên.
Rõ ràng chuyện này, đổi lại là Ngư Dung Băng trước đây, với tính cách của cô ta sẽ không cho phép cô ta nghĩ như vậy, làm như vậy.
Ngư Dung Băng gần như cảm thấy tâm tình của mình đã xảy ra chút vấn đề.
Khuôn mặt tuyệt đẹp vô hình có hơi đỏ.
“Sao mình lại nghĩ như vậy?”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639317/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.