Điều duy nhất Tô Minh làm chính là rung chuông Thiên Địa Huyền Hoàng, khởi động chuông ảnh bao phủ quanh người mình.
Còn lại ấy à.
Tô Minh nhìn chằm chằm Tư Thiên Cẩm!!!
Từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Tư Thiên Cẩm!
Khóe miệng Tô Minh bất giác cong lên, ra chiều thú vị lắm.
“Lúc nãy cô cứ trực tiếp bỏ chạy là được rồi, tuy bốn đàn em của cô chỉ là đồ vô dụng nhưng vẫn có thể kéo dài chút thời gian của tôi. Tiếc là cô quá tham lam, không đủ quyết đoán, còn muốn tranh thủ lúc bốn đàn em của mình tấn công tôi, tôi thì bận ngăn cản nên không thể phân tâm để ý tới cô, cô lại tìm cơ hội dùng một chiêu giết tôi chết tươi? Ha ha”, Tô Minh nghĩ thầm trong lòng: “Cô nghĩ tôi nhất định sẽ ngăn cản đòn tấn công của bốn tay đàn em kia, cho cô cơ hội để tấn công ư? Cô ảo tưởng quá nhiều rồi! Bốn người kia chỉ là thứ vô dụng, dù bọn họ có tấn công, tôi cứ cứng đối cứng đó thì làm sao nào? Dù ông đây có liều mạng chấp nhận bị thương cũng chẳng sao cả, dù sao cũng sẽ khôi phục lại trong nháy mắt! Tôi chỉ cần theo dõi cô sát sao, giết chết cô là được!”
Quanh người Tô Minh chợt hiện lên hơi thở điên cuồng rồi biến mất.
Tô Minh một khi đã chiến đấu, từ đầu đến giờ vẫn là kẻ điên!
Sau đó.
“Đại hoang vu quyền! Đại hoang vu quyền! Đại hoang vu quyền!", Tô Minh đột nhiên giơ nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639305/chuong-925.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.