Ngoại trừ ông ta, những học sinh cùng lãnh đạo nấp trong khe nứt hư không của học viện Linh Võ cũng xụi lơ, trước sát khí ngùn ngụt của Tiêu Dẫn có mấy người còn đứng được?
Trời đất đều biến sắc.
Đỏ lừ như máu.
Không khí ngột ngạt, hít thở mà chỉ cảm thấy như đang uống máu.
Năng lượng tự nhiên trong trời đất dường như đã biến mất.
Tất cả mọi người như thể bị lôi vào trong biển máu.
Trong luồng sát khí này, Tiêu Dẫn vung kiếm, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Không giết chết Ngư Dung Băng trong chớp mắt đã là đáng kinh ngạc.
“Anh không sợ?”, Tư Thiên Cẩm liếc nhìn Tô Minh, cười nói: “Đồ đệ của Ninh Triều Thiên, cảnh giới động hư sơ kỳ? Có hơi yếu, không biết Ninh Triều Thiên coi trọng điểm nào ở anh?”
“Tôi có thể chiến đấu với người hơn cấp, thực lực rất mạnh đó”, Tô Minh nói.
Anh biết Ngư Dung Băng hoàn toàn không gặp nguy hiểm.
Thậm chí cô ta còn mạnh hơn Tiêu Dẫn một chút, vì thế anh tạm thời không ra tay, dù sao có thể cùng kẻ mạnh có thực lực tương đương chiến đấu là điều tốt cho võ đạo.
Ngư Dung Băng mặc dù lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng cô ta thật lòng đến cứu anh, ấn tượng của anh với cô ta không tệ.
Khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ của Tư Thiên Cẩm mang ý cười, nụ cười châm chọc, Tô Minh thực sự đã chọc cười cô ta.
“Im miệng! Biết điều đi! Nếu hôm nay cô chủ chết ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639294/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.