“Anh...”, Hứa Như Ý thở thào nhẹ nhõm nhưng tự nhiên lại cảm thấy mông mình rất đau.
Đồ lưu manh.
Tên khốn biến thái này, lại đi đánh vào mông con gái nhà người ta, đúng là thất đức.
“Viện trưởng, tất cả kiến trúc của học viện Linh Võ bị hư hỏng, tôi cũng có trách nhiệm, thật xin lỗi”, Tô Minh nhìn vào khoảng không và nói với Lâm Chân Võ.
“Không có gì”, Lâm Chân Võ cười nói: “Chỉ cần cậu là học sinh của học viện Linh Võ, viện trưởng tôi coi như đã kiếm được món hời lớn rồi.... thực lực hiện tại của cậu, sẽ không bay tới tầng võ cao ngay chứ?”
Lại còn cần học tại học viện Linh Võ này sao? Trung chuyển?
“Tạm thời tôi sẽ không rời đi”, Tô Minh lắc đầu: “Học viện Linh Võ không đơn giản”.
Qủa thực là không đơn giản, nếu không, Trần Thanh Minh sẽ không khiêm tốn ở lại đây hàng trăm năm như vậy.
“Thanh Loan, đừng bỏ lỡ cơ hội đấy nhé, tên nhóc này không biết có thể ở lại học viện bao lâu nữa, cháu phải nắm bắt lấy thời cơ, nếu không sau này khó mà gặp lại cậu ta”, Lâm Chân Võ thì thầm với cháu gái đang đứng bên cạnh.
“Ông nội, ông đang nói nhảm gì vậy”, Lâm Thanh Loan ngại đến mức đỏ ửng hai má, nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại, nhìn chằm chằm vào ông nội mình.
“Vớ vẩn sao? Khi con bé, cháu đã thề rằng nếu có người có thể chinh phục được cháu, làm cháu ngưỡng mộ thì cháu sẽ gả cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639284/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.