Chương trước
Chương sau
Cả người bà ta như bị hiến tế, nhập ma.

"Mẹ kiếp! Đây không phải là vũ khí nữa rồi, mà là bí bảo!", Lâm Chân Võ ngẩng phắt đầu lên, hoảng sợ, run giọng nói.

Ông ta thật sự bị dọa!

Bí bảo mạnh hơn vũ khí bình thường nhiều lắm.


Thường thì bí bảo phải trải qua không biết bao nhiêu năm tháng để luyện hóa, hơn nữa còn tốn rất nhiều công sức, thiên tài dị bảo mới có thể thành công.

Nhưng, cái quan trọng nhất lại là bí trận.

Như thế nào là bí trận? Nó chính là trận pháp thời cổ, vào lúc ấy, trận pháp nhiều nhất, cũng mạnh nhất. Về sau, con đường tu luyện trận pháp mới ngày càng lụn bại.

Nhiều trận pháp mạnh đến lòng người run sợ.

Trong nhiều sách cổ có ghi lại sức mạnh dời non lấp biển của trận pháp thời ấy.

Mà trong bí bảo thì chắc chắn có bí trận.

"Tầng võ đạo tầm trung chắc chắn không có bí bảo!", Lâm Chân Võ phát điên. Nếu nói thanh Long Ngục Kiếm kia là Nguyên Khí, thì có lẽ là do đại lục Tụng Thiên gặp số hên, tình cờ có được một kiện nguyên khí. Sau đó, nó lại tình cờ bị Trần Thanh Minh lấy được thì cũng thôi.

Nhưng nó lại là bí bảo!

Đây là điều không có khả năng!

Nói khó nghe thì nếu một nơi xuất hiện bí bảo, tầng võ đạo tầm trung hoàn toàn không có tư cách và cũng chẳng dám đi tranh giành. Không thì, chỉ tích tắc sau sẽ có cao thủ ở tầng võ đạo cao hơn, hoặc thậm chí là cao thủ trong thế giới Đại Thiên bên ngoài Tiểu Thiên hạ xuống cướp đi. Trần Thanh Minh kia rốt cuộc là ai ?
Lâm Chân Võ không dám nghĩ tiếp.

"Phải ra tay thôi, không thì Tô Minh chắc chắn sẽ chết", Lâm Chân Võ cắn răng, định ra tay.

Nhưng ông ta vừa nghĩ vậy thì ngay lúc này.

Phụt!

Lâm Chân Võ suýt nữa bị ép quỳ rạp xuống đất, miệng phun máu tươi.

"Mịa!", Lâm Chân Võ bị thương, khí thế ở trong hư không đằng xa vẫn luôn chú ý tới ông ta, vừa cảm nhận được Lâm Chân Võ có suy nghĩ ấy bèn ra tay cảnh cáo.

"Ép người quá đáng!", Lâm Chân Võ thật sự nổi giận, khàn giọng chửi nhỏ một tiếng, con ngươi đỏ lừ.

Vốn dĩ, Trần Thanh Minh là bậc bề trên, còn mạnh hơn Tô Minh mấy chục cảnh giới nhỏ, quyết đấu sống còn với anh đã đủ vô liêm sỉ.

Kết quả, còn sử dụng Nguyên Khí.

Sau đó lại dùng bí bảo.

Vô liêm sỉ thế là cùng!

Thế cũng thôi, vậy mà còn có cao thủ núp trong hư không quan sát mọi việc.

Kéo người đến giúp đỡ nữa chứ!

Hành động mất mặt cỡ đó khiến Lâm Chân Võ muốn giết quách bà ta cho rồi! Nhưng, ông ta lại không làm được!

Không chỉ Lâm Chân Võ, đám già đời mạnh nhất trong học viện Linh Võ đang đứng trên trời cũng bị chú ý.

Họ chỉ phải trơ mắt nhìn Trần Thanh Minh sử dụng bí bảo.

"Mạnh thật!", Tô Minh lẩm bẩm, mặt mày hết sức nghiêm trọng.

Anh ngửi được mùi vị của cái chết đang gần kề đến từ lá cờ kia.

Tô Minh khẽ vuốt vòng tay trên cổ tay mình - nơi đó là Ma La Kiếm.
Bị ép đến nước này thì chỉ đành dùng Ma La Kiếm!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.