Chương trước
Chương sau
Nếu nhìn kỹ thì dường như nhìn thấy những tầng mây chồng chéo trong kiếm quang đó. Có gió bão đang gào thét, dần dần hình thành lên lốc tố bao trùm khắp nơi.

Trong kiếm quang hình thành nên không gian, trong không gian chứa đựng gió và mây.

Tầng mây và lốc xoáy mang đến mùi vị hủy diệt, mạnh đến nỗi không tưởng. Cuối cùng, mùi hủy diệt đó hình thành nên chữ ‘Vẫn’.

Gió màu xanh!


Mây màu bạc!

Màu xanh và màu bạc quấn lấy nhau bao trùm khắp đất trời, kiếm quang tản ra từ trong ra ngoài.

Nhất thời, kiếm quang mà Tô Minh đánh ra hình thành nên ánh sáng duy nhất, ánh sáng đan xen giữa màu xanh và màu bạc bao trùm toàn bộ không gian.

Lúc kiếm quang lao về trước như cuốn bay mọi thứ.

Những nơi nó đi qua chỉ còn lại vẻ hỗn độn.

Những nơi nó đi qua, tất cả đều trở thành hư vô mà trước nay chưa từng có.

Kiếm trong tay của tất cả mọi người có mặt ở đây đều bắt đầu gãy tan, đặc biệt là kiếm tu, cả những tu giả võ đạo có thực lực không đủ mạnh như bị rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Hai mắt họ đỏ ửng, dường như rơi vào nhập ma, mất đi lý trí và tư duy.
“Kiếm này…!”, đến cả Lâm Chân Võ cũng toàn thân run rẩy mà không dám tin.

“Phong ý cảnh, vân ý cảnh, quy luật không gian, kiếm ý…”.

Tu giả võ đạo bình thường chỉ cần lĩnh ngộ được một trong bốn loại này thì đã là thiên tài rồi.

Lĩnh ngộ được hai loại thì được coi là yêu nghiệt tuyệt thế.

Vậy mà Tô Minh lĩnh ngộ được cả bốn.

Nếu ai không tận mắt nhìn thấy thì còn tưởng mình đang nằm mơ.

“Lại còn cả kiếm kỹ này nữa, rốt cuộc là cấp bậc nào đây? Tại sao ngay cả tâm huyết kiếm đạo và con đường võ đạo của mình đều được thể hiện rõ thế này?”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, đúng là khủng khiếp.

Đến cả Lâm Chân Võ đều như vậy, huống chi là đám người phó viện trưởng, trưởng lão của học viện Linh Võ cũng đều thành kẻ ngốc.

Lúc này, đến cả những lão quái vật thật sự, những tiền bối đời trước và đời trước nữa của học viện Linh Võ đều bước ra khỏi ‘túp lều tranh’ của mình, giẫm lên không trung đi đến không trung của học viện Linh Võ, nhìn chằm chằm vào Tô Minh ở phía dưới.

“Không thể nào!”, ngay cả hai kẻ kiêu ngạo như Vu Khung và Tống Kình Thương đều như phát điên. Lúc này họ thấy đau khổ hơn cả chết.

Là những kẻ yêu nghiệt siêu cấp, điều họ không thể chấp nhận không phải là cái chết mà là việc mình không được bằng người khác.

Chỉ một kiếm này, hai người có thể xác định, Tô Minh nhỏ tuổi hơn họ và chỉ ở cảnh giới bán bộ hóa thần, hiện giờ có thực lực giết chết được họ trong giây lát.

Hai người này tu luyện mấy năm nay đều nghĩ mình đã là vô địch.

Hiện giờ, mọi tín niệm và tâm thái đều sụp đổ sau chiêu kiếm đó của Tô Minh.

“Đại âm dương ti thiên thủ”, đồng thời lúc này Trần Thanh Minh hét lớn.

Lời nói vừa dứt thì thấy sắc mặt bà ta ngưng trọng nhưng vẫn không mất đi vẻ kiêu ngạo và bá đạo.

Toàn thân bà ta lấp lánh màu trắng đen như thái cực.

Khí tức không ngừng sục sôi, nhưng bà ta lại thu lại khí tức dường như thế gian này không tồn tại một người có tên là Trần Thanh Minh.

Mặc dù tránh được thiên hỏa hỏa độc, mất đi thế chủ động nhưng bà ta không bận tâm. Chỉ cần một chiêu ‘Đại âm dương ti thiên thủ’ là đủ rồi.

Đây là sự tự tin tuyệt đối.

“Phù!”
Trần Thanh Minh giơ tay lên rồi tung quyền ra trước mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.