Chương trước
Chương sau
Luồng khí Hoang Vu vây kín cơ thể anh chẳng còn sót lại chút nào.

"Rất tốt", thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi Tô Minh.




“Đúng là khiến bổn thiên nữ có chút bất ngờ”.

“Bất ngờ vì tôi lĩnh ngộ được ‘đại hoang vu quyền’ sao?”

“Không phải! Là vì anh có thể thoát ra khỏi cái đó”, thiên nữ Tạo Hóa nghiêm túc nói: “Lĩnh ngộ được hai chữ ‘Hoang vu’ trong ‘đại hoang vu quyền’ thì không hề khó. Nó khó ở chỗ, anh có thể thoát ra được đó không? Nếu anh không thoát ra được thì anh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Từ nay về sau anh cũng không có tiền đồ gì nữa. Anh sẽ mãi chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng, cô độc và bi ai… Sẽ mất ý chí tiến lên, sẽ trở thành kẻ bại trận và sẽ thành một nhành cỏ dại cằn cỗi ở nơi hoang vu đó”.

Ánh mắt Tô Minh có chút ngưng trọng.

Đúng vậy! Cảm xúc này đúng là rất tiêu cực!

Mình bước vào cảm xúc đó mà lại có thể thoát ra, như vậy mới được coi là kiểm soát được ý cảnh ‘Hoang vu’ trong ‘đại hoang vu quyền’.

Lúc muốn dùng thì lấy ra dùng, lúc không muốn thì thu nó lại, chứ không phải bị ý cảnh ‘Hoang vu’ kiểm soát mình và từ đó không thoát ra được. Đây mới là điều quan trọng.

Nếu là mấy tháng trước, khi mình đứng trước khuôn viên nhà họ Tô, lúc đó mình chìm đắm trong cảm xúc bi thương, tuyệt vọng, lạc lõng và cô độc và không thoát ra nổi thì có lẽ đã không có mình của sau này.

“Thiên nữ tiền bối! Nếu như tôi không thoát ra được thế giới Hoang vu đó thì ban nãy cô có giúp tôi không?”, Tô Minh hỏi.

“Không! Nếu anh không thoát ra được thì đó là mệnh của anh rồi”, thiên nữ Tạo Hóa thản nhiên nói mà không có ý đùa cợt.

Tô Minh nghe thấy vậy thì gật đầu.

Sau đó trên người Tô Minh sục sôi khí tức và ý cảnh Hoang vu thuần túy. Nhưng một lúc sau khí tức đó lại biến mất.

Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Tô Minh cười thể hiện sự hài lòng.

Đúng là mình có thể thu lại và giải phóng một cách tự do và có thể kiểm soát nó.

“Tiếp theo, việc mà anh cần làm là chuyển hóa khí tức và ý cảnh Hoang vu mà anh lĩnh ngộ được vào trong quyền ấn. Như vậy cũng tạm coi là nhập môn ‘đại hoang vu quyền’ rồi”, thiên nữ Tạo Hóa nói.

“Hì hì… Thật sự muốn biết khi nhập môn ‘đại hoang vu quyền’ thì thực lực sẽ mạnh đến mức nào?”, Tô Minh lẩm bẩm.

Trong mười mấy ngày tiếp theo, hàng chục tu giả võ đạo của các gia tộc ở Thủ Hộ Sơn ngày nào cũng đều nơm nớp lo sợ.

Bởi vì thỉnh thoảng họ lại cảm nhận được khí tức hỗn loạn và sục sôi phát ra từ đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.

Họ có thể cảm nhận rất rõ nét, ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh, đều thấy khí tức đó vô cùng mạnh.

Thời gian dần trôi, Tô Minh đã tu luyện trong kho báu vật của Hoàng Cực cung 53 ngày.
Ngày hôm nay, lúc mặt trời vừa lên…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.