Chương trước
Chương sau
Tuyệt vời.

Đúng là một thứ lợi hại !

"Nhưng mà, nó cũng có giới hạn, món đồ này bắt buộc bản thân nó phải nạp đầy năng lượng mới có thể sử dụng, linh khí của trời đất quá yếu, phải mất tầm một năm rưỡi nữa nó mới có thể tự nạp đầy lại một lần, cũng có nghĩa là, nếu như anh không rời khỏi trái đất thì thứ này một năm rưỡi có thể dùng được một lần".

"Thì ra là vậy!" Tô Minh lại thất vọng.


"Nhưng mà bây giờ, Diệt Thần Vũ bản giản lược này đã ở trạng thái nạp đủ năng lượng, có thể dùng một lần, đối với anh mà nói có thể coi như một con át chủ bài rồi".

"Hihi…..cũng coi như có lời rồi", Tô Minh cười khúc khích, nhặt lấy cây bút.

Sau đó anh mở ngăn mật thất thứ ba.

Cái mật thất thứ ba vừa mở ra.

Toàn thân Tô Minh cảm thấy run sợ!!!

Kinh hãi.

Hư không vô định

"Cậu chủ cả chắc là muốn đột phá cảnh giới rồi".

Bên trong tàu con thoi hư không, Tứ chấp sự của nhà họ Tô đang cùng Nam Cung Cẩn đánh cờ, đột nhiên, ông ta mở lời, trong câu nói đầy sự cung kính và thán phục.

Thiên phú và thực lực của cậu chủ cả Tô Ương, thật là không phải bàn.

Lại còn rất nỗ lực.

Quả là món quà trời ban của nhà họ Tô.

"Anh Tô Ương đúng là yêu nghiệt!", Nam Cung Cẩn cũng phải thốt lên một câu, sau đó, lại nghĩ đến Tô Minh, đứa con yêu dấu của chú Tô và dì Từ, không chịu nổi nữa mà nói:"Vậy lần này Tô Minh gặp được anh Tô Ương, có khi nào bị đánh chết không? Hình như đối với Tô Minh, khá là tàn nhẫn, thật ra anh ta ở tầng Võ thấp sống cũng không tồi, vừa gặp anh Tô Ương một cái, cái nhìn về võ đạo cũng được khai sáng rồi nhỉ?"

"Cũng đúng". Tứ chấp sự Tô Ưng gật gật đầu, một cái tầng Võ thấp, thông thường mà nói, đến cả cảnh giới Vạn pháp cũng chưa chắc có, đối mặt với cậu chủ cả thuộc cảnh giới Động Hư, chẳng khác nào đối mặt với thần thánh?

Đích thị rất tàn nhẫn.

Huống hồ, Tô Ưng còn lờ mờ đoán được, cậu chủ cả len lén đi về phía trước tầng trái đất gặp Tô Minh, tuyệt đối không chỉ đơn giản đứng nhìn đơn giản như vậy, trong lòng ông ta cũng bắt đầu bối rối, nếu như cậu chủ cả thật sự muốn đối phó với Tô Minh, thì ông ta nên làm gì đây?

Nên ngăn cản cậu chủ cả sao?

Tô Ưng không tự chủ mà nhìn về phía Nam Cung Cẩn, cẩn thận hỏi: "Cô Nam Cung, nếu như cậu chủ cả đến trái đất, Tô Minh và cậu chủ cả xảy ra xung đột, thì phải làm sao?"

"Sao mà xảy ra xung đột được? Tô Minh cũng phải đủ tư cách đã", Nam Cung Cẩn cười nói: "Thực lực nếu như chênh lệch quá lớn, căn bản không thể nào xảy ra xung đột được".

"Cũng đúng", Tô Ưng gật gật đầu.

"Huống hồ, tôi cảm tấy, anh Tô Ương chắc sẽ chỉ dẫn cho Tô Minh, nếu như Tô Minh biết điều thì nhất định sẽ đi theo anh Tô Ương, sau này phò tá cho anh Tô Ưng nhất định không thiệt thòi, tôi nghĩ, chú Tô và dì Từ cũng muốn thấy hai anh em Tô Ương và Tô Minh hòa thuận với nhau", Nam Cung Cẩn bắt đầu tượng tượng.

Tưởng tượng của cô ta thật là hoàn hảo.

Tô Ưng không biết nói gì, Nam Cung Cẩn cái gì cũng tốt, bất kể là gia thế, thực lực, hay là thiên phú, dung mạo, chỉ tiếc là cô ta lại là hoa trong lồng kính, chưa có kinh nghiệm sống gì, nghĩ thứ gì cũng rất màu hồng, rất lí tưởng.

Đương nhiên, ông ta sẽ không bác bỏ, nhỡ đâu cô ta nói đúng thì sao?

"Hy vọng Tô Minh có thể hiểu rõ thời thế một chút, với tính cách của cậu chủ cả...", Tô Ưng tự lẩm bẩm trong lòng, người khác không hiểu được cậu chủ cả Tô Ương, còn ông ta thì hiểu rõ, cậu chủ cả tuyệt đối không giống như như vẻ ngoài nhìn ôn hòa, đáng yêu, thân thiện kia.
Tốc độ của tàu con thoi hư không càng lúc càng nhanh, như một điểm sáng giữa màu đen mịt mù của hư không vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.