Chương trước
Chương sau
Khoé miệng Ninh Triều Thiên đã rỉ máu tươi.

Cả cơ thể gầy guộc bắt đầu run lên, thậm chí gần như sắp nổ tung.

“Không!!! Ông già, tránh ra! Mau tránh ra đi!”, Tô Minh hét lên, tròng mắt đã đỏ ửng, anh hận bản thân mình sao lại yếu như vậy?!

Tô Minh dường như đang ở bên bờ vực tẩu hoả nhập ma.


“Thiên nữ tiền bối, Thiên nữ tiền bối, Thiên nữ tiền bối, mau dậy đi, giúp tôi!!! Xin cô! Dù có phải trả bất cứ giá nào!”, cả người Tô Minh run lên, trong lòng nôn nóng thét gọi.

Anh tuyệt đối không chấp nhận được việc để cho ông già chết trước mặt mình.

Nhưng đáng tiếc, Thiên nữ Tạo hoá lại không hề có động tĩnh gì.

Cùng lúc đó.

Ầm…

Cuối cùng Ninh Triều Thiên cũng không thể chống chọi được nữa.

Hai bàn tay xám xịt như thể bộ xương đã bị phơi ngoài nắng gió cả vài trăm năm.

Gương mặt già nua trắng bệch trông lại càng nhuốm màu xương gió, ông như thể một ngọn nến tàn trước gió.

Khí tức cũng trở nên hỗn tạp, trở nên yếu ớt.

Lưỡi kiếm như cột lửa kia cuối cùng vẫn chém lên người Ninh Triều Thiên.

May là, trong giờ phút sinh tử Ninh Triều Thiên đã khẽ nhích người sang một bên.

Lưỡi kiếm kia rơi vào bên trên vai trái của ông.

Lưỡi kiếm chém mạnh vào người.

Ngập đến hai, ba tấc.

Nửa bên vai của Ninh Triều Thiên như muốn đứt rời.

Càng đáng sợ hơn là, trên lưỡi kiếm kia đang được Ly hoả của tộc Phượng hoàng bao bọc dày đặc, sức thiêu đốt quá đáng sợ, cháy lan cả sang người của Ninh Triều Thiên, giống như loài sâu bọ gặm nhấm xương cốt, ngọn lửa không hề tắt lụi mà nó ăn mòn máu thịt, các cơ quan nội tạng và gân cốt của Ninh Triều Thiên.

Còn may, Ninh Triều Thiên nắm được một vài phương pháp đặc biệt, một bàn tay thoăn thoắt điểm liên tục lên bên vai sắp đứt đang nhuốm đầy máu tươi.

Vậy mà có thể ngăn được sự lan ra của ngọn Ly hoả.

Nhưng dù là như vậy thì ông cũng đã bị thương rất nặng!!!

Dường như chỉ còn lại chút hơi tàn.

Nhưng, Ninh Triều Thiên vẫn chắn ở trước người Tô Minh.

“Thế mà lại đón được một đòn của bổn toạ, có chút thực lực”, Phượng Như Huyên tán thưởng một câu.

Thông thường cảnh giới Thông thiên đều không thể đón được một chiêu dốc toàn lực của bà ta.

Mà Ninh Triều Thiên bây giờ chỉ là cảnh giới Động Hư nhưng lại làm được.

Quả thực khiến cho Phượng Như Huyên ngạc nhiên.

“Các hạ có thực lực như vậy, tuổi tác như vậy, lại đến từ chủng tộc khác có nhiều cấp bậc Võ đạo cao hơn hẳn mà lại hà hiếp một người thanh niên mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, có chút quá đáng rồi nhỉ?!”, Ninh Triều Thiên khàn giọng nói.

Ninh Triều Thiên đang âm thầm chữa lành vết thương.

Trên thực tế, phương pháp trị thương của ông không tệ, dù gì, ông ngoài việc là một tu giả võ đạo rất mạnh còn là một thần y kỳ tài.

Đáng tiếc, cho dù là vậy, ông cũng không thể giống được như Tô Minh có kho báu huyết mạch.
Tốc độ chữa lành vết thương hơi chậm hơn một chút.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.