Chương trước
Chương sau
Còn người nhà họ Thẩm thì điên cuồng lắc đầu, còn không ngừng gào thét: “Không thể nào! Sao Thẩm U có thể thua được? Sao có thể chết được?”

Trong mắt người nhà họ Thẩm, Thẩm U là yêu nghiệt siêu cấp mà ngàn năm mới gặp được.

Sự tồn tại của Thẩm U khiến tất cả mọi người đều trở thành kẻ vô dụng, người như này thì sao có thể chết được?


Nó giống như kiểu tượng thần bị đập vỡ và tín ngưỡng cũng không còn…

Thẩm Hạc Quang như già đi mấy tuổi, không ngừng run rẩy, thất thần một lúc lâu.

Mộ Dung Yêu đứng trong khe hở không gian, lần đầu tiên cô ta chấn động đến nỗi ngạt thở.

Cô ta giẫm lên hư không, đứng ở đó mà nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt không hề di chuyển. Tầm hơn chục hơi thở, trong đôi mắt đẹp lập tức phát ra ý chí chiến đấu và hứng thú.

Đã năm sáu năm cô ta không ra tay ở Thủ Hộ Sơn rồi.

Bởi vì lớp trẻ, thậm chí cả lớp già đều không có ai xứng đáng để cô ta ra tay.

Vì vậy gần đây cô ta chuẩn bị tâm lý rời đi. Bởi lẽ võ đạo ở trái đất này quá yếu.

Nhưng đến lúc này, tâm thái vốn bình lặng nhiều năm giờ đây lại nóng rực lại. Cô ta muốn quyết chiến với Tô Minh.

“Theo như hiệp ước thì nhà họ Thẩm phải tự sát bao nhiêu người đây? Trừ đi một phần ba, vậy là 70 người phải chết”, Tô Minh cười nói.

Lời nói vừa dứt thì như có làn gió lạnh của thần chết thổi tới khiến cả võ trường thấy ớn lạnh.

Thậm chí nhiều người nhà họ Thẩm lạnh đến nỗi máu đông hết lại. Ai nấy mặt đều không còn giọt máu.

“Tất cả đệ tử nhà họ Thẩm nghe lệnh, tất cả những người ở dưới cảnh giới tôn giả đỉnh phong kỳ thì đều phải tự moi tim mình”, sắc mặt Thẩm Hạc Quang trắng dã, như muốn cắn đứt răng mình. Ông ta quát lớn, đôi mắt đều là tia máu.

Một lát sau…

Các đệ tử của nhà họ Thẩm bắt đầu moi tim mình. Mặc dù có chút sợ hãi, không cam tâm, thậm chí là oán hận nhưng họ đều rất dứt khoát.

Họ thật sự moi tim mình ra, rồi tất cả đều ngã xuống đất khiến ai nấy nhìn vào cũng kinh hãi.

Còn Tô Minh lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát mà không có chút đồng cảm nào.

Thế giới của võ đạo vốn là như vậy.

Một khi mình có chút đồng cảm thì sau này chính người nhà họ Thẩm sẽ báo thù mình hoặc người thân của mình đến chết.

Nói cho cùng thì tại Thẩm Dật chọc vào mình trước. Sau đó người nhà họ Thẩm tự rước họa nên đành phải diệt cỏ tận gốc thôi.

“Trận thứ hai để ông đây ra tay!”, sau khi 70 đệ tử nhà họ Thẩm chết đi, Thẩm Hạc Quang quát lớn. Ông ta nhìn gắt gao về phía Tô Minh, tận sâu ánh mắt là sự oán hận như muốn ăn thịt người. Khí tức của ông ta sục sôi không ổn định, dường như sắp vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
“Ông Thẩm! Chi bằng trận thứ hai để tôi”, đúng lúc này, một bóng hình đột nhiên xuất hiện cách Tô Minh không xa. Đó chính là Mộ Dung Yêu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.