Ông già từng nói, đôi mắt không phải là cách duy nhất để nhìn thế giới bên ngoài.
Trước đây, anh không hiểu được câu nói này, bây giờ, Tô Minh đã hơi hiểu ra, như Thần hồn, chỉ cần Thần hồn đủ mạnh thì cách mà Thần hồn nhìn thế giới còn rõ ràng hơn đôi mắt rất nhiều.
“Thằng nhãi, mau giết hắn đi, sau đó đi theo ông già đây đến nhà họ Thẩm một chuyến”, Ninh Triều Thiên quét mắt nhìn về phía Thẩm Dật đứng ở phía xa, nói.
Trong giọng nói của ông ấy không hề có chút xao động cảm xúc nào.
Phảng phất, Thẩm Dật trong mắt ông chẳng bằng một con kiến hôi.
Đây quả thật đúng là tính cách của ông ấy.
Trong núi sống ba năm, Tô Minh đã phát hiện ra từ lâu, ông già ngoài đối với mình cực kỳ cực kỳ tốt ra thì cách ông đối xử với người khác vô cùng lạnh nhạt.
Không hề mang vẻ thương xót chúng sinh, lương thiện, từ bi của một cao nhân ẩn sĩ trong truyền thuyết.
Tô Minh bây giờ cũng hình thành nên tính cách tương tự như vậy.
Anh khá là chấp nhận kiểu tính cách này.
“Không… đừng…”, ở phía xa, Thẩm Dật đã sợ đến sắp hôn mê bất tỉnh.
Vô cùng vô cùng kinh hoàng, sợ hãi.
Sau đó quỳ xuống dập đầu thật mạnh.
Chỉ cần có thể sống tiếp.
Trái lại khiến người ta có chút bất ngờ, thất vọng.
Bình thường mà nói, loại con cháu dòng chính của thế lực đỉnh cấp thế này, tính cách không nên như vậy…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639007/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.