Chương trước
Chương sau
Thế nhưng, ông ta cực kỳ mạnh!

Thật sự rất mạnh.


Ông ta chỉ đứng lơ lửng giữa không trung thôi đã ép cho toàn bộ dãy núi Đông Tự rên rỉ như gánh chịu động đất.

Trên không, vô số dòng khí màu tím che trời lấp đất bao phủ cả mặt trời.

Bầu trời chợt tối sầm lại như mây đen kéo đến.

Một bán bộ Tôn giả như Tiêu Nhược Dư cũng cảm thấy khó thở thì có thể thấy được áp lực ấy mạnh như thế nào.

"Cảnh giới phía trên của Đoạt mệnh? Đây hẳn là đạt tới cảnh giới Hóa thần. Mà cũng chỉ có Hóa thần mới có thể để lại một luồng thần hồn sau khi chết nhỉ? Tên này cũng đáng để ra mặt đó chứ", Tô Minh lẩm bẩm. Anh đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn ông cụ giữa không trung.

Tô Minh chỉ là tò mò, dù gì thì đây cũng là lần đầu nhìn thấy cao thủ cảnh giới Hóa thần. Tuy chỉ là thần hồn kết hợp với linh khí.

Nhưng đó cũng là một cao thủ cảnh giới Hóa thần hàng thật giá thật.

"Tôi là Trần Thông Vận - Tam trưởng lão đời thứ 7 của Huyền Thanh Tông, là cậu mời tôi ra?", ông cụ mặc áo tím nhìn Dương Phụng Lăng đang quỳ dưới đất hỏi. Giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc, lạnh một cách dửng dưng coi rẻ mạng sống.

Quả nhiên theo thời gian trôi qua, linh khí ở tầng Trái Đất đã càng ngày càng giảm bớt.

Vì lý do đó mà tu giả võ đạo cũng ngày càng yếu đi qua từng thế hệ.

Tam trưởng lão đời thứ 7 của Huyền Thanh Tông có cảnh giới Hóa thần, còn Tam trưởng lão đời thứ 17 hiện nay thì sao? Chỉ là bán bộ Đoạt mệnh, còn bị Tô Minh vặn cổ trong tích tắc, có thể thấy sự chênh lệch ấy lớn như nào.

"Thưa lão tổ, vâng... Là Dương Phụng Lăng mời người ạ!", Dương Phụng Lăng kính cẩn đáp. Ông ta vừa đáp vừa giơ tay chỉ vào Tô Minh nói: "Tên này đánh đến cửa, giết chết Nhị, Tam, Tứ, Ngũ trưởng lão của Huyền Thanh Tông ta. Còn đánh Đại trưởng lão bị thương nặng. Nay môn phái đã bước vào con đường cùng. Mong lão tổ hãy cứu chúng con cháu".

Trên thực tế, Huyền Thanh Tông vẫn còn một vài cách để đối phó Tô Minh, ví dụ như bảo các đệ tử tự bạo, có lẽ dùng vô số mạng người có thể khiến Tô Minh bị thương. Thế nhưng, cái giá này quá đắt, dù Tô Minh có chết thì cả Huyền Thanh Tông cũng coi như xong đời.

Trần Thông Vận ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh.

Ông ta nhìn anh bằng một ánh mắt soi mói.

Vừa nhìn thì thấy.

"Chưa đến 22 tuổi mà đã là Tôn giả sơ kỳ?", Trần Thông Vận kinh ngạc, sau đó chợt nổi giận.

Là nổi giận với Dương Phụng Lăng.

Ông ta cảm thấy tông chủ đời này của Huyền Thanh Tông đang giỡn mặt mình!
Đánh thức mình chỉ vì đối phó một thanh niên chưa đến 22 tuổi có cảnh giới Tôn giả sơ kỳ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.