Lẽ nào, thực lực của người trẻ tuổi trước mặt đã vượt qua cả cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ rồi sao? Người này có thật sự là người không?
Dương Phụng Lăng thật sự cảm thấy sợ hãi.
Trong chớp mắt, kiếm quang của Tô Minh xóa bỏ hoàn toàn phong ấn hình kiếm trong ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ của sáu người kia và nó cũng biến thành hư vô.
Dương Phụng Lăng hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn, mang theo vẻ cầu xin: “Chàng trai! Cậu yêu nghiệt quá rồi! Cậu chính là yêu nghiệt lớn nhất mà tôi từng gặp trong gần trăm năm nay. Tôi thừa nhận Huyền Thanh Tông không thể làm gì được cậu. Nhưng cậu nhìn xem, giao đấu liên tục mà chúng ta đều hòa, cậu cũng không thể làm gì Huyền Thanh Tông chúng tôi. Thời gian dài chẳng phải Huyền Thanh Tông chúng tôi đông người hơn thì có lợi thế hơn sao? Hay là chúng ta giảng hòa đi. Cậu nói đi, tại sao cậu lại muốn giết đại trưởng lão và Thanh Thanh. Nếu họ làm gì đắc tội với cậu thì Huyền Thanh Tông chúng tôi có thể bồi thường cho cậu, thậm chí tôi có thể bảo đại trưởng lão và Thanh Thanh xin lỗi cậu”.
Lời nói vừa dứt thì chẳng khác nào nhận thua.
Trên võ trường nhất thời trở nên yên tĩnh.
Từ khi nào Huyền Thanh Tông lại mềm mỏng như vậy? Từ lúc bắt đầu có Huyền Thanh Tông, bắt đầu có ghi chép lịch sử thì Huyền Thanh Tông gần như là vô địch ở hạ giới.
Kiểu mềm mỏng chào thua như này gần như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638981/chuong-601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.