Rõ là vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì.
Rõ là hợm hĩnh đến cực điểm.
Đối diện với tất cả mọi người của Huyền Thanh Tông, Tô Minh lại… lại dám gọi thẳng tên Lữ Chân Tuân của Đại trưởng lão?!
Điều này đối với cả Huyền Thanh Tông mà nói là một loại khiêu khích trắng trợn.
Dù gì, thế lực của một Đại trưởng lão gần như có thể thay mặt cho người đứng đầu và người đứng thứ hai của thế lực đó, khiêu khích thế lực của Đại trưởng lão cũng tức là khiêu khích cả cái thế lực đó.
Trên thực tế, lúc này, Tiêu Nhược Dư đã nhìn thấy Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh, nhưng, cô ta không thể đứng ra xác nhận.
Bởi vì, bây giờ cô ta hầu như không thể nói chuyện, cho dù có Tô Minh giúp đỡ, dìu đỡ, nhưng dưới sức mạnh khoá chặt của hàng nghìn người thuộc cảnh giới Tông sư thì cả người cô ta đã như bị giam cầm, không thể nói được nên lời.
“Xem ra, là bạn bè của con khốn mấy ngày trước, ha ha… con khốn đó muốn cầu cứu ông nội tôi không thành, ôm hận trong lòng, ha ha… thế nên mới tìm người giúp đỡ đến gây phiền phức cho Huyền Thanh Tông, đúng là buồn cười chết đi được”, Lữ Thanh Thanh không nhịn được bật cười lạnh lùng nhìn về phía nhóm ba người Tô Minh, giống như đang nhìn một đám não bị tàn tật nhất trên thế giới.
Đến gây phiền phức cho Huyền Thanh Tông, đây là sáng kiến muốn tự tử mà chỉ có bọn ngu si
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638971/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.