Chương trước
Chương sau
Tây Lâm Sát trận nổ ra, Tô Minh biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào, nói một cách chuẩn xác thì Tô Minh cũng đã chết mất xác trong trận đánh đó, cho nên ông ta đương nhiên có thể lộ mặt, vì đâu còn phải lo lắng gì?

“Đại cung phụng...”, sắc mặt Tiêu Nhược Dư chợt tái nhợt đi, sợ hãi nhìn về phía Phong Bất Hủ: “Ông chính là người đứng sau khởi động trận nhãn 64 của Tây Lâm Sát trận, bằng không, nhà họ Công Tôn cùng ba gia tộc giới thế tục khác, nào có thể gom đủ linh thạch?”


Đã sáng tỏ.

Mọi chuyện đã sáng tỏ.

“Ha ha...hội trưởng rất thông minh, nhưng đáng tiếc, cũng chính vì sự thông minh này mà tự hại mình đấy”, Phong Bất Hủ khẽ nói, sát ý hằn lên trong đôi mắt già nua nhìn chằm chằm về phía Tiêu Nhược Dư: “Hội trưởng, tôi nghĩ, cái chết của cháu tôi, đứa cháu không biết tranh giành với ai, người vẫn luôn si mê cô, chắc chắc cũng có liên quan tới cô”.

“Phong Bất Hủ, ông đang nói linh tinh cái gì vậy hả?”, Dì Cầm hét lên: “Không liên quan gì tới cô chủ cả!”

“Tôi tin lời bà chắc?”, Phong Bất Hủ bật cười ha hả, bùng nộ sát ý: “Hội trưởng, tôi là người thù dai, nhất là thù của đứa cháu đích tôn này, mong hội trưởng bình yên”.

Nói rồi, Phong Bất Hủ liền rời đi.

Nếu có thể được, bây giờ ông ta muốn bắt và hành hạ người phụ nữ này tới chết, thế nhưng, ông ta không làm được.

Vì Dì Cầm - người gần tới trình độ cao nhất của cảnh giới Tôn giả quá mạnh, cho dù có thể giết chết được dì Cầm đi nữa, thì cũng phải trả giá đắt.

Chưa kể Tiêu Nhược Dư còn là con gái độc nhất của hội trưởng tiền nhiệm, nên không biết còn chiêu bài nào chưa được dùng tới hay không...

Cho nên, Phong Bất Hủ không vội vàng ra tay, mà lựa chọn rời đi.

Thứ ông ta có là thời gian, ông ta có thể từng bước từng bước đưa Tiêu Nhược Dư tới chỗ chết.

Cùng lúc đó.

“Bố, bây giờ thả người nhà họ Diệp đi? Tại sao không giết quách chúng đi ngay tại nơi đã diễn ra Tây Lâm Sát trận này, để chúng chết chung cùng Tô Minh chứ?”, nhìn người nhà họ Diệp vội vàng rút chạy, Cơ Khâm khẽ hỏi, nóng vội không giấu được ý định đồ sát của mình.

“Ha ha, cháu này, cháu vẫn còn non lắm”, Cơ Thương Hải không nói gì, thế nhưng Công Tôn Hạ lại vui vẻ cười khà khà nói: “Lúc này, tất cả người nhà họ Diệp đang ôm khí thể một lòng đánh trả vì cái chết của Tô Minh. Nếu ra tay lúc này, làm không tốt rất dễ gây ra tổn hại nhất định cho cả ba nhà chúng ta, vì nhà bọn chúng còn có người biết võ và cả đội cận vệ! Cứ để bọn chúng đi, hai ba tiếng nữa ra tay, khi đó nhuệ khí của người nhà họ Diệp không còn mà thay vào đó là sự sợ hãi, như vậy chúng ta sẽ không phải chịu tổn thất quá lớn!”

Cơ Khâm nghe vậy khâm phục mà gật đầu.

Đúng là gừng càng già càng cay, kinh nghiệm của người đi trước bao giờ cũng dày dặn hơn cả.

“Khâm Nhi, yên tâm, chúng ta không ra tay, nhưng cũng sẽ không đi theo nhà họ Diệp, cho nên người nhà họ Diệp không thể chạy thoát được”, Cơ Thương Hải tỏ rõ sát khí khẽ nói.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.