Người đàn ông của mình, là vô địch.
Nhưng giờ khắc này, chẳng lẽ cô phải nói như vậy thật, nếu thế thì sẽ làm mất lòng Lữ Chân Tuân?
“Xem ra cô đã ngầm thừa nhận rồi”, giọng nói của Lữ Chân Tuân càng lạnh lùng, cũng có chút tò mò: “Nói thử người đàn ông của cô xem, nói thực, lão phu cũng khá là hiếu kỳ, thực sự ưu tú như vậy sao?”
“Anh ấy tên là Tô Minh, mới chỉ 21 tuổi, anh ấy rất có thiên phú trên phương diện Võ đạo, bây giờ đã là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ, sắp đến Hậu kỳ rồi. Anh ấy có khả năng chiến đấu thực chiến vượt cấp rất cao, nếu như tiền bối có thể cứu anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ rất cảm kích tiền bối và Huyền Thanh Tông, anh ấy rất trọng tình nghĩa, anh ấy…”, Diệp Mộ Cẩn chỉ có thể nói về Tô Minh, nhưng còn chưa kịp nói hết.
“Ha ha ha… buồn cười chết đi được!!!”, Lữ Thanh Thanh bật cười ha ha ngắt lời Diệp Mộ Cẩn: “21 tuổi là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đã là thiên tài à? Trong Huyền Thanh Môn có thể tìm được bốn năm người!””
Trong lúc châm chọc, Lữ Thanh Thanh nhìn về phía ông nội mình: “Ông nội, nói không chừng ông còn đánh không lại một người thanh niên cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đâu, dù gì người ta còn có khả năng chiến đấu vượt cấp nữa kìa, ha ha ha, tao sắp không chịu được rồi, buồn cười chết mất”.
Một bên, Dương Truy hay là những đệ tử khác của Huyền Thanh Tông cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638910/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.